Ông không hề dám đắc tội với Hạ Tiểu Bạch một chút nào, đưa tay nhận lấy chén trà cô đưa nhẹ nhàng nhấp một hớp, không thể không khen một câu: “Trà thơm lắm Tiểu Bạch.”
Hạ Tiểu Bạch dịu dàng cười một tiếng: "Cảm ơn bác cả khen ngợi, ở đây vẫn còn ạ.”
Sở Vân Chính run rẩy lập cập, mồ hôi lạnh không ngừng lăn xuống trán.
Ông ta chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, cảm giác giống như mình đã chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Một cánh tay to lớn run rẩy kéo váy Hạ Tiểu Bạch.
"Tiểu…. Tiểu Bạch…. ông ấy thật sự là bác cả của con hả?”
Hạ Tiểu Bạch cũng bất đắc dĩ gật đầu, xem ra ông cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
"Đúng vậy cha vợ, ông ấy là anh ruột của cha con.”
Sở Vân Chính suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, may mắn là Hạ Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta lại, cũng may là sức cô tương đối lớn…
Sở Vân Chính tiếp tục khúm núm mà hỏi: "Như vậy chẳng phải ông nội con chính là…”
Hạ Tiểu Bạch đồng ý gật gật đầu: "Ông nội con chính là thái thượng hoàng của nhà họ Hạ, bác cả con đứng trước mặt ông ấy cũng chỉ là một đứa nhỏ.”
Hạ Văn Quốc vô cùng kính trọng ông nội Hạ, có hơi khom người.
“Cha…”
Ông lão không thay đổi sắc mặt gật đầu: “Tên to con này dám vào địa bàn của chúng ta gây rối.”
“Thân là gia chủ, con thấy sao.”
Hạ Văn Quốc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói: "Trực tiếp băm ra rồi ném xuống biển cho cá ăn đi ạ."
Ông vừa dứt lời, trong sân lập tức có hơn trăm người cầm vũ khí xuất hiện, thậm chí có người còn cầm cây giáo đen ngòm.
Sở Vân Chính nhìn cảnh tượng đằng đằng sát khí ở đây, may là mình chỉ uống hai chén trà, nếu không đã muốn tè ra quần.
Ông ta già rồi… không chịu được giày vò như thế này.
"Cha vợ…. cha vợ…. cha đừng run như vậy chứ, con cũng không có nhiều sức để dìu cha như vậy đâu.” Hạ Tiểu Bạch tức giận nói.
Hạ Tiểu Bạch cũng không ngờ bình thường ông già thích ra vẻ diễu võ giương oai lại có một dáng vẻ sợ hãi như thế.
Sở Vân Chính cười mếu máo nói: “Sáng nay cha vợ chưa ăn sáng nên có hơi tụt huyết áp, con có tin không.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch trực tiếp lườm ông ta một cái, rồi mới nhìn về phía bác cả nói.
"Bác cả cứ đùa, ông ấy là cha vợ của con, chỉ là có chút hiểu lầm nho nhỏ với ông nội mà thôi.”
Sở Vân Chính đi về phía Hạ Quang Thần với vẻ mặt nịnh nọt, đưa tay muốn chạm vào vai ông nhưng lại bị ông trực tiếp tránh đi.
"Ôi dào, đúng là bọ vào miếu long vương.”
"Con thật sự không biết ngài chính là thái thượng hoàng nhà họ Hạ, một trong năm gia tộc lớn nhất.”
"Nếu không thì có cho con thêm mười lá gan con cũng không dám đối nghịch với ngài.”
Hạ Quang Thần cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Sở Vân Chính lúc này.
Ông vui vẻ đưa tay lên vỗ vỗ vai ông ta: “Sở Vân Chính có đúng không, chẳng phải lúc nãy cậu chảnh lắm à?”
"Lại đây tôi xem nào.”
Sở Vân Chính lắc đầu liên tục: "Sau này lão gia cứ gọi con Tiểu Sở là được rồi ạ, con vẫn luôn rất kính trọng ngài đấy ạ.”
"Con đã sớm nghe uy danh của thái thượng hoàng nhà họ Hạ, sau khi giành thắng lợi trong cuộc chiến chống giặc Oa thì ngài đã gây dựng nhà họ Hạ đang suy sụp trở nên hưng thịnh lần nữa, trở thành một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất nước Hoa.”
“Lòng kính trọng của con đối với ngài như nước sông cuồn cuộn, kéo dài vô tận, rộng lớn như sông Hoàng Hà, không thể ngừng lại được.”
“Nhìn những người nổi tiếng nhất từ xưa tới nay, trong đó có lão gia ạ! Có thể gặp được lão gia ở đây chính là vinh hạnh cả đời của con, về nhất nhất định phải thắp hương bái tổ tiên, cảm tạ phước đức mà người đi trước đã để lại.”
"Bây giờ con về nhà thắp hương có được hay không.” Sở Vân Chính đang chuẩn bị mượn cớ chuồn đi, nhưng lại bị Hạ Văn Xuyên và Hạ Văn Quốc trực tiếp chặn cửa lại.
Hạ Văn Xuyên trực tiếp ngăn cản Sở Vân Chính đang kiếm cớ bỏ chạy.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, so với miệng méo của Chiến Thần còn muốn miệng méo hơn.
"Ông muốn đi đâu? Không phải mới vừa rất chảnh sao?"
"Sao không ở lại dùng bữa cơm canh rau dưa bình thường với chúng tôi?"
Sở Vân Chính giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Mới phát hiện toàn bộ tám vệ sĩ hắn mang theo đều đã bị đè xuống đất không thể động đậy.
Xem ra hôm nay không thể rời đi được rồi ......
Hắn chỉ có thể mỉm cười gãi đầu một cái: "Ai nha, tôi hiện tại đột nhiên lại không muốn đi nữa."
"Thắp hương bái Phật cần tìm ngày lành tháng tốt, hôm nay cũng coi như trời quang mây tạnh, ở lại ăn bữa cơm quả thực rất tốt."
"Anh xem, tôi quên mang theo điện thoại di động 8848, nhất định là trong lòng cũng là không nỡ bỏ đi."
Sở Vân Chính đang muốn cầm lại 8848 của hắn, có lẽ vẫn còn có cơ hội cầu cứu.
Hạ Quang Thần trực tiếp đem 8848 đồng vàng phú quý của mình để lên bàn!
"8848 điện thoại này giống hệt chiếc tôi dùng, người đến vội vàng đem 8848 của hắn đập cho tôi, đẳng cấp gì mà lại dùng giống tôi!"
Sở Vân Chính nhìn thấy 8848 của mình bị đập ... Chỉ có thể đem hy vọng cuối cùng đặt ở trên người Hạ Tiểu Bạch.
------
Dịch: MBMH Translate