Một bữa cơm xem như hài hòa, có thể nói là vui vẻ hòa thuận.
Chỉ có ông già có hơi tủi thân, mặt ông đã bị Lai Muội ném bình sữa lên hai lần, muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to kia thì lại thấy đáng yêu.
Huống chi nơi này là nhà họ Hạ, ông ta muốn nổi giận cũng không dám.
Sở Vân Chính chỉ ăn một ít cháo hoa, chủ yếu là trên bàn cho trẻ con cũng không có đồ ăn gì, tất cả các món ăn đều được bày trên bàn ăn chính.
Ông ta to lớn như thế, buổi sáng chỉ ăn một cái bánh bao hấp nên bây giờ đã đói không chịu nổi.
Thấy trên bàn ăn chính đã dọn dẹp bát đĩa xong, Sở Vân Chính vội vàng đứng lên đi đến trước mặt ông lão cung kính nói.
"Lão gia, con đã ăn no rồi, không quấy rầy mọi người nữa, con đi trước ạ.”
Hạ Quang Thần đột nhiên có chút khi dễ tên to xác ngu ngốc này, liếc mắt nhìn ông ta nói.”
"Gấp cái gì, cơm tối còn chưa ăn mà, đợi lát nữa đi dạo với tôi.”
Sở Vân Chính khổ sở không thôi, thật sự đã tạo cái nghiệp gì mà bây giờ lại gặp ông lão này.
Ông ta ra sức nháy mắt ra hiệu với Hạ Tiểu Bạch, bây giờ ông thật sự không muốn ở lại nhà họ Hạ này thêm một giây phút nào nữa.
Ở chỗ này đừng nói một mình ông ta không đắc tội nổi, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể khi dễ ông ta.
Đường đường là Sở Vân Chính, ông ta chưa bao giờ chịu tủi thân như vậy. ¦ ˇ3ˇ 。)
Hạ Tiểu Bạch cũng cất bước uyển chuyển đi tới, đôi mắt trong veo nhìn ông nội nói.
"Ông nội để cha vợ con về nhà, trưa nay ông ấy thật sự có hẹn bàn chuyện làm ăn với người ta.”
Hạ Quang Thần nhìn Hạ Tiểu Bạch với vẻ mặt cưng chiều, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của cô đều sẽ cảm thấy như được chữa lành.
Ông cười ha ha nói: “Yên tâm đi Tiểu Bạch, ông nội có chừng mực, sẽ không khi dễ cha vợ con đâu.”
Khi ông nhìn về phía Sở Vân Chính thì lại thay đổi sắc mặt, mặt già nua trở nên nghiêm túc.
"Xem cách ăn mặc của cậu đi? Chẳng khác nào hạng hai.”
"Cậu cũng là người làm ăn à?”
Sở Vân Chính hạ thấp khí thế: “Đúng vậy ạ, nhưng con cũng chỉ làm ăn nhỏ.”
"Nếu so với nhà họ Hạ thì chỉ là đom đóm giành chút ánh sáng với mặt trăng ạ.”
Hạ Quang Thần trực tiếp mở miệng nói: “Cậu tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng?”
Sở Vân Chính cũng không dám giấu diếm: "Đúng vậy, cũng có thể xem là theo kịp thời đại phát triển nhanh chóng, bất động sản, ngoại thương đều có tiếp xúc.”
Hạ Quang Thần vuốt râu dê: “Tôi nhớ cậu từng nói giá trị bản thân trên dưới chục tỷ có đúng không?’
"Có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà làm được tới mức này cũng xem như không tệ, con gái cậu gả đến nhà họ Hạ chúng tôi cũng không quá làm mất mặt gia tộc.”
"Vậy mà cháu gái Tiểu Bạch bảo bối của tôi lại rất thích con gái cậu, cũng thật sự muốn kết hôn với nhau, thôi thì sau này chúng ta cũng xem là người một nhà.”
"Trong nhà họ Hạ chúng tôi, thằng ba Hạ Văn Xuyên quản lí chuyện kinh doanh, cậu có thể nói chuyện với nó một chút, có lẽ sẽ có ích với cậu.”
Trong lòng Sở Vân Chính mừng rỡ không thôi, có nhà họ Hạ giúp đỡ thì tập đoàn Sở Thị của ông ta tuyệt đối có thể nâng cao một bậc.
"Cảm ơn lão gia, cảm ơn.”
"Sự kính trọng và ngưỡng mộ của Sở Vân Chính đối với ông giống như nước sông cuồn cuộn, như Hoàng Hà….”
Hạ Quang Thần không kiên nhẫn phất tay: “Về đi.”
Sở Vân Chính cũng đã biết tên ba người bác của Hạ Tiểu Bạch, cười cười với hai người còn lại.”
Ông ta giơ tay về phía Hạ Văn Xuyên: “Anh Văn Xuyên, mong sau này được anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn Hạ Văn Xuyên, nhẹ nhàng cười nói.
"Bác ba, trong chuyện làm ăn mong bác ba chiếu cố cho cha vợ con nhiều hơn.”
Hạ Văn Xuyên bị đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm, cũng hơi đỏ mặt, chỉ có thể vươn tay ra bắt tay với Sở Vân Chính một cái.
Hạ Tiểu Bạch vui vẻ cười cười: "Ông nội, con đưa cha vợ về trước nha.”
Sở Vân Chính đi ra ngoài, hoàn toàn không dám dừng lại, ba bước thành hai bước, chỉ muốn mau chóng ra khỏi chỗ này.
Lúc này tám tên vệ sĩ của ông ta cũng đi theo với dáng vẻ đầy bùn đất.
"Đại ca, chờ chúng tôi với.” (⁍̥̥̥᷄д⁍̥̥̥᷅)
Một tên chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ nở nụ cười hạnh phúc.
“Đây chính là không khí mát mẻ tự do sao.”
Một tên khác không còn mảnh vải nào cũng gật đầu.
“Để chúng ta chân thành cảm nhận thiên nhiên nào.”
Sở Vân Chính thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.
"Cuối cùng cũng được ra ngoài, cảm giác tự do thật tuyệt.”
Tám tên vệ sĩ cũng gật đầu.
Hạ Tiểu Bạch câm nín nhìn ông già và mấy người này, bất đắc dĩ nói.
"Nhà họ Hạ chúng tôi cũng không phải địa ngục, nhìn dáng vẻ mấy người chẳng khác nào mới vừa xuống địa phủ chạy một vòng.”
"Cha vợ, hôm nay cha đúng là đã cho con ‘lau mắt mà nhìn’ đấy.”
Cô khoanh tay trước ngực, trong mắt đều là sự xem thường.
Sở Vân Chính lập tức xấu hổ, cũng chỉ có thể kiên trì nói.
------
Dịch: MBMH Translate