Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Để Hạ Thiên Vũ Giả Gái!!!

Chương 664: Để Hạ Thiên Vũ Giả Gái!!! Chương 664: Để Hạ Thiên Vũ Giả Gái!!!

"Cho đến lần tuyển chọn thiên kim, Gia Cát gia biết được ông nội có một cô cháu gái xinh đẹp như tiên nữ."

"Chị Tiểu Bạch, chị trở về học viện không bao lâu, Gia Cát gia liền phái người đến cửa đòi người rồi."

"Hạ gia chúng ta nói tốn nước miếng rất nhiều, trên căn bản mặt cũng không cần mới lừa được người của Gia Cát gia trở về."

"Cho nên lần này Gia Cát tiên sinh đích thân tới cửa đòi người?"

"E rằng lần này muốn lừa bọn họ rời đi cũng không dễ dàng như vậy."

Hạ Tiểu Bạch cũng là bó tay rồi, hóa ra ông nội cũng có một mặt không đáng tin như vậy.

Còn muốn đặt cược không tốn tiền cược.

Bây giờ thì hay rồi, gây ra phiền phức lớn như vậy cho cháu gái của ông.

Hạ Thiên Vũ thấy Hạ Tiểu Bạch có phần lo lắng.

Cũng có chút không nhịn được sờ đỉnh tóc của cô muốn ôm vào trong ngực an ủi, đáng tiếc hắn là em trai.

"Chị Tiểu Bạch yên tâm, chỉ cần chị không thích, ông nội tuyệt đối sẽ không để cho chị gả cho người mà chị không thích."

"Huống chi bây giờ chị đã ở bên chị Thu Hi rồi, thì càng không thể để chị gả đi."

Hạ Tiểu Bạch cũng là gật đầu, cô vẫn là hỏi.

"Gia Cát gia này có lai lịch gì? Hẳn không phải là năm đại gia tộc?"

Hạ Thiên Cũ giải thích: "Gia Cát gia tuy rằng không phải là một trong năm đại gia tộc."

"Nhưng cũng là danh môn vọng tộc nổi tiếng ở Trung Quốc, gia tộc này có lịch sử lâu đời."

"Các mối quan hệ giao thiệp cũng không thua kém gì so với Hạ gia chúng ta."

"Bọn họ còn tự xưng là đời sau của Gia Cát Khổng Minh."

"Hạ gia chúng ta kỳ thực cũng có quan hệ không tệ lắm với Gia Cát gia, cũng có nhiều giao dịch kinh doanh."

Hạ Tiểu Bạch đúng là không biết nên nói gì, vốn là có thể an tâm ở bên Thu Hi.

Không nghĩ tới còn có chuyện như vậy xảy ra.

Cô suy nghĩ một chút hỏi: "Đúng rồi, Gia Cát lão gia này có mấy người cháu trai?"

Hạ Thiên Vũ mở miệng nói: "Sáu người, trong đó ba người là cháu gái, ba đứa cháu trai."

"Một đứa cháu trai vẫn còn đang bú sữa, không cần lo lắng."

"Có hai anh em là đã đến tuổi kết hôn, một người 27 tuổi, một người 29 tuổi."

"Nghe nói Gia Cát Phong 27 tuổi là một chàng trai phong lưu thành tính."

"Gia Cát Vân 29 tuổi lại là người không gần nữ sắc, là một tên cuồng công việc."

"Cũng có mấy người bạn gái, nhưng cũng là bởi vì công việc không có thời gian nên đã chia tay."

"Cho nên lần này Gia Cát lão gia hẳn là vì hôn sự của Gia Cát Vân mà đến."

Hạ Tiểu Bạch nghe vậy hơi nhếch môi, tựa hồ đã nghĩ ra biện pháp nào đó.

Cô nắm lấy cổ tay của Hạ Thiên Vũ bằng đôi tay xinh đẹp của mình: "Thiên Vũ, em nhìn chị xem. "

Hạ Thiên Vũ cũng là đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như tuyết hoàn mỹ của Hạ Tiểu Bạch.

Sau đó, trên mặt Hạ Tiểu Bạch nổi lên một tia đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển, mím môi nở một nụ cười thật xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hơi hé ra.

"Thiên Vũ, em thấy chị đẹp không?" Giọng nói thanh tao khiến người ta si mê mà không thể tự thoát ra được. .

Hạ Thiên Vũ trực tiếp quay đi, theo bản năng lấy tay ôm mặt, hoàn toàn chìm đắm trong sắc đẹp của Hạ Tiểu Bạch, lắp ba lắp bắp đỏ mặt nói.

"Đẹp ... Quá đẹp, chị Tiểu Bạch là cô gái xinh đẹp nhất thế giới."

Hạ Tiểu Bạch nở nụ cười xinh đẹp: "Chính là như vậy."

Kế hoạch của Hạ Tiểu Bạch là đập nồi dìm thuyền.

Trực tiếp đem hai anh em bọn mê hoặc đến điên đảo tâm thần, để cho bọn họ vì mình mà tranh giành, anh em xích mích.

Đến lúc đó chính mình là có thể lấy lý do không muốn làm tổn thương tình cảm của hai anh em bọn họ mà trực tiếp rời đi.

Kế hoạch thành công! Nghĩ tới đây khóe miệng Hạ Tiểu Bạch không nhịn được mà nhếch lên.

Hạ Thiên Vũ thấy thế đột nhiên cảm thấy dưới gương mặt xinh đẹp kia của chị Tiểu Bạch có chút nham hiểm.

Trong đại sảnh Hạ gia.

Hạ Quang Thần sửa sang lại quần áo một chút, đi đến nghênh đón một ông lão mặc đồ Đường.

"Ai da, anh Gia Cát sao anh đến mà không nói trước với tôi một tiếng thế?"

"Để tôi tự mình dẫn người đến đón anh ở sân bay."

"Anh Gia Cát, mời ngồi."

Lúc này trong đại sảnh Hạ gia có một lão giả mặc Đường phục() đang đứng.

(

)Trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời Nhà Thanh đến nay.

Trên mũi ông đeo một cặp kính lão rộng, ánh mắt vừa thâm thúy lại sáng ngời, nhìn qua rất có thần, nhưng lúc này biểu cảm của ông ta lại cực kỳ không vui.

Ở bên cạnh ông ta còn có một thiếu nữ tầm mười tám tuổi.

Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp đáng yêu, da thịt trắng như tuyết, dưới chiếc eo thon nhỏ là đôi chân dài cân xứng với tỉ lệ hoàn mỹ.

Khuyết điểm duy nhất chắc chỉ hơi “phẳng”, nhiều nhất cũng chỉ tầm A.

Hạ Quang Thần vội vàng tươi cười.

“Gia Cát lão ca của ta, quả nhiên sau nhiều ngày không gặp, ông thoạt nhìn càng ngày càng trẻ.”

“Nhưng làm gì mà tức giận thế, rốt cuộc là ai chọc ông tức giận, lão đệ ta đây sẽ giúp ông giáo huấn hắn.”

Gia Cát Phi vung tay áo Đường phục hừ lạnh một tiếng.

“Hạ Quang Thần ông cũng không cần vừa ăn cướp vừa la làng ở chỗ này, mục đích hôm nay ta tới ông là người rõ ràng nhất.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment