Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 668 - Chương 668: Bại Lộ

Chương 668: Bại Lộ Chương 668: Bại Lộ

Đôi mắt xinh đẹp của Gia Cát Tịnh Nhi đánh giá cô gái thoạt nhìn cực kỳ quen mắt này.

Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ mông người ta, xoa bóp khuôn mặt xinh đẹp của người ta, thậm chí còn muốn giơ tay về phía hai cái bánh bao lớn của người ta.

Nhưng bị Hạ Thiên Vũ giờ vờ thẹn thùng vội vàng né tránh.

Ngực của anh ta chính là hai cái túi lớn lót bên trong, nếu như bị sờ thì sẽ lộ tẩy ngay.

Gia Cát Tịnh Nhi thấy đối phương thẹn thùng, châm chọc một câu.

"Sợ cái gì chứ, chúng ta đều là con gái."

“Nhưng mà tôi muốn hỏi chị một vấn đề, chúng ta có phải đã từng gặp qua ở nơi nào hay không?”

“Chị thoạt nhìn rất quen mắt nha?”

Trán Hạ Thiên Vũ bắt đầu chảy mồ hôi, mím môi đỏ mọng lắc đầu tỏ vẻ không có.

Gia Cát Phi nhíu mày: "Hạ Quang Thần, cháu gái ông sao không nói lời nào, chẳng lẽ nó bị câm?”

Suy nghĩ của Hạ Quang Thần chợt loé, cực kỳ hưng phấn khẳng định nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, nó là người câm, hay là không nên gả đến Gia Cát gia các người?”

Gia Cát Phi càng lộ vẻ nghi ngờ: "Sao tôi lại cảm thấy các người đang đùa giỡn tôi?!”

“Cháu gái ông là một người câm, nhưng dáng vẻ của ông tựa hồ rất cao hứng?”

Hạ Quang Thần...... Ông vội vàng thuần thục lau khóe mắt, thương tâm nói.

“Gia Cát lão ca...... Ta đây là bị cực thành hỉ() mà thôi!”

(

) “Nỗi buồn tột độ mang đến niềm vui” là một thuật ngữ Đạo giáo, dùng để chỉ sự xuất hiện đột ngột của niềm vui và sự bình yên bất ngờ trong nỗi buồn cùng cực hoặc tuyệt vọng, trạng thái này được coi là một trạng thái rất cao của cuộc sống.

“Cháu gái của ta từ nhỏ đã vô cùng khổ cực, vẫn luôn lưu lạc bên ngoài sống một cuộc sống gian khổ.”

“Thậm chí còn muốn cướp thức ăn từ trong miệng chó hoang, còn bị độc dược của chó đầu độc khiến bị câm điếc.”

“Mới tầm mấy tháng trước ta mới biết được ta có cháu gái lưu lạc ở bên ngoài, cho nên mới đón nó trở về.”

"Ta thề nhất định sẽ bồi thường cho sự cực khổ của nó, làm cho nó trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới.”

“Nhưng mà bây giờ rất tốt, Gia Cát gia các người cũng coi như là danh môn vọng tộc.”

"Hai vị công tử càng là nhân trung long phượng(), nếu như nó gả đi nhất định sẽ đạt được hạnh phúc, cho nên mới thay nó cảm thấy vui vẻ."

(

)Người ưu tú, nổi bật giữa đám đông.

Hạ Thiên Minh ở một bên nghẹn cười đến độ sắp chịu không nổi, che miệng trực tiếp nghẹn ra một cái rắm "Bụp bụp bụp".

........................................................ Hiện trường im lặng một lúc, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía anh ta. ⚆⚆?

Hạ Thiên Minh.................. o(╥﹏╥)o

Gia Cát Phi thở dài một hơi. "Đáng tiếc, cháu gái ông cái gì cũng tốt, chỉ là mông quá nhỏ, không quá thích hợp làm cháu dâu của ta."

“Ông xem mông lép như con trai, vừa nhìn đã biết không dễ sinh đẻ rồi.”

Trong lòng Hạ Quang Thần vui như nở hoa, không thể tưởng được kế sách hờ này thật sự lừa được Gia Cát Phi.

Ông lại than thở một tiếng, bàn tay thuần thục lau khóe mắt.

“Có lẽ là do đứa nhỏ này không có phúc phận, hay là chúng ta lập hiệp ước đi.”

“Để bồi thường, ta có một thứ tốt cho ông.”

Ông cực kỳ ma lanh đưa bức tranh “Tứ Đại Mỹ Nữ Đồ” treo ở đại sảnh đánh cờ thắng được từ chỗ Nhậm Thiên Tề giao cho Gia Cát Phi.

“Đây chính là bút tích thật của Đường Bá Hổ, Tứ Đại Mỹ Nữ Đồ!”

“Ông cầm lấy, chuyện này chúng ta coi như xong!”

Đang lúc Gia Cát Phi chuẩn bị thỏa hiệp, Gia Cát Tịnh Nhi thử véo mông Hạ Thiên Vũ một cái.

Hạ Thiên Vũ dưới tình huống buông lỏng cảnh giác, lập tức kêu lên đau đớn.

“A! Đau!”

Hạ Thiên Minh.................. (ー

ー)!!

Hạ Quang Thần............... (╯> д<) ╯

Gia Cát Phi gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên Vũ đang mặc đồ nữ.

“Ông không phải nói nó câm sao! Sao còn có thể phát ra giọng nói của con trai?”

Hạ Quang Thần im lặng nhìn về phía Hạ Thiên Minh.

Hạ Thiên Minh cũng không biết giải thích như thế nào. ("▔□▔)

Gia Cát Tịnh Nhi ôm cánh tay, khuôn mặt xinh đẹp ha hả cười.

“Hay là để tiểu thư đây giải đáp vấn đề này cho!”

Cô vươn một ngón tay mảnh khảnh hướng về phía Hạ Thiên Vũ giả nữ, dịu dàng nói.

"Bởi vì người này vốn là con trai, các người xem chân của cậu ta, lông chân đều lộ ra rồi ha ha." -(¬∀¬)σ

“Nếu như là những người khác giả nữ có lẽ tôi sẽ không dám xác định, nhưng đối phương là Hạ Thiên Vũ.”

“Tôi từng làm việc với người này ở hội sinh viên trong trường.”

“Cậu ta đẹp trai như vậy, tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra.”

"Tiểu thư đây với tư cách là người của hiệp hội nhan sắc, cho dù là soái ca hay là mỹ nữ tôi chỉ cần gặp qua là sẽ không quên được." (mặt kiêu ngạo) (๑•ૅω•´๑)

Gia Cát Phi nghe vậy, nhất thời giận tím mặt.

“Lão phu muốn giương oai, Hạ Quang Thần ông tên lão thất phu này vậy mà dám dùng hàng giả đến lừa ta!"

“Hết lần này đến lần khác, lão phu không giương oai, thật sự coi lão phu là Hello Kitty à!”

Hạ Quang Thần vội vàng ấn tay ông ta lại: "Cái này...... Tất cả mọi người là người văn minh, không tốt đâu.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment