Hạ Tiểu Bạch đứng một bên âm thầm quan sát dùng tay che mặt, cô vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Chỉ cần Gia Cát Phi thu tranh chữ và ký hiệp nghị.
Đến lúc đó cho dù Gia Cát gia biết cô mới thật sự là đại tiểu thư Hạ gia.
Hạ gia cũng có thể dùng hiệp nghị ký kết chơi xấu.
Quả nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy, bằng không làm sao khiến cho Trường Địch Thủy đi xuống.
Cô cũng chỉ có thể chân thành đi ra: "Ông nội Gia Cát thật sự xin lỗi.”
“Thật ra ông nội cháu cũng chỉ là không muốn cháu gả cho người không thích nên mới nghĩ ra hạ sách này.”
“Để em năm của cháu mặc đồ nữ ra đây đóng vai cháu lừa mọi người!”
Gia Cát Phi, Gia Cát Tịnh Nhi đều chuẩn bị giương oai.
Lại đột nhiên nghe được một giọng nói hết sức ngọt ngào của con gái, lập tức nhao nhao dừng lại hành động trong tay.
Đưa ánh mắt tò mò nhìn qua, chỉ thấy một mỹ nhân mặc váy dài màu xanh chậm rãi đi đến.
Mái tóc dài đến thắt lưng đen như mực của cô khẽ lắc lư ở bên hông, càng tăng thêm sự lung linh mờ ảo, đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lộ ra chút áy náy.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ như thơ như họa phối hợp với lông mày nhíu lại của cô, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy sinh ra chút không đành lòng.
Đôi môi anh đào của Gia Cát Tịnh Nhi khẽ nhếch, với tư cách là người của hiệp hội nhan sắc, cô đã gặp qua vô số mỹ nữ.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được mỹ nhân tuyệt thế xinh đẹp như thế.
Thật sự đẹp như Thiên Tiên như lời đồn lúc trước, còn đẹp hơn tuyệt sắc nhân gian.
“Được... Chị gái tiên nữ thật xinh đẹp!”
Quan điểm của Gia Cát Phi không giống nhau, ông ta trước tiên nhìn về phía cặp mông gợi cảm hoàn mỹ của mỹ nhân.
"Được...... Thật lớn...... Thật vểnh mông thật to, chắc chắn rất dễ đẻ, có thể sinh cho Gia Cát gia ta rất nhiều con."
“Cháu dâu này ta nhất định muốn!”
“Tịnh Nhi, cháu cảm thấy người này làm chị dâu cháu được không?”
Gia Cát Tịnh Nhi đỏ bừng mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía tiên nữ tỷ tỷ mặc váy xanh, đôi mắt to lấp lánh tỏa sáng.
“Rất… Rất thích chị ấy.” (Đỏ mặt)
Gia Cát Phi vỗ đùi: "Thế này không phải được rồi sao, sau này nó chính là chị dâu của cháu!”
Gia Cát Tịnh Nhi vội vàng đỏ mặt nói: "Cháu... Cháu không phải thích chị ấy làm chị dâu cháu.... Ý của cháu là nói cháu cũng thích...”
Nhưng vào lúc này Hạ Quang Thần hét lớn: "Tuyệt đối không được! Lão phu tuyệt đối sẽ không cho phép Tiểu Bạch lập gia đình!”
Hạ Thiên Minh cũng dùng sức gật đầu: "Vì em gái Tiểu Bạch, chuyện gì cháu cũng có thể làm được!"
“Ví dụ như đến Gia Cát nhà các người giương oai!!!”
Hạ Thiên Vũ... Anh ta hơi nhăn nhó, yếu ớt nói.
“Vậy cháu làm sao bây giờ?”
Hạ Quang Thần hoàn toàn không nhìn người này, đều là do tiếng kêu thảm thiết của nó hại.
“Còn không mau đi thay quần áo, chẳng lẽ còn muốn đứng ở chỗ này tiếp tục mất mặt sao?”
“Cũng không biết là tên chó nào nghĩ ra chủ ý lẳng lơ bảo Thiên Vũ giả nữ...”
Hạ Thiên Minh yếu ớt nói một câu: "Chẳng lẽ không phải là ông nội sao?”
Hạ Quang Thần: "Ông cho cháu một cơ hội, cháu nói lại lần nữa xem nào?" <( ̄﹌ ̄)>
Hạ Thiên Minh......... “Được rồi, là cháu nghĩ ra...”
Hạ Quang Thần xấu hổ nhìn Hạ Tiểu Bạch đang đi tới.
"Tiểu Bạch, con ra đây làm gì, chuyện này ông nội sẽ giải quyết.”
"Ông nội tuyệt đối sẽ không để con gả cho người con không thích.”
"Mà chuyện này cũng do lòng tham của ông mà ra, sớm biết vậy ông đã không dòm ngó bộ cờ kia.”
"Nếu không cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy.”
Hạ Thiên Vũ cũng cắn răng nói: “Chuyện này đúng là do ông nội sai.”
"Sao chúng ta có thể đặt cược như thế này, bây giờ thì tốt rồi, chơi chị Tiểu Bạch một vố.”
Hạ Thiên Minh cũng gật đầu, giận mà không dám nói gì.
Hạ Quang Thần tự biết đuối lý nên cũng không phản bác lại hai đứa cháu trai, đúng là do lòng tham của mình mà hố Tiểu Bạch.
Ông chỉ có thể nhìn Hạ Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch… Chuyện này đúng là trách ông nội…”
"Nếu Tiểu Bạch tức giận thì cứ trút giận lên ông nội, con đánh ông cũng được.”
Trong lòng Hạ Tiểu Bạch đã sớm bất lực muốn chửi bậy với ông lão, sao lại chơi cô một vố lớn như vậy.
Nhưng cô lại đang trong vai một cô gái khéo hiểu lòng người, thiết lập một người ân cần chu đáo.
Dù có cạn lời đến đâu thì cũng không thể phát cáu với ông nội, nhân thiết tiểu tiên nữ không thể hỏng được.
Hạ Tiểu Bạch kéo cánh tay ông lão, cười an ủi.
"Chuyện này Tiểu Bạch không trách ông nội, ông đã vất vả cả đời vì nhà họ Hạ chúng ta rồi, có chút sở thích cá nhân để thư giãn là chuyện bình thường.”
"Những ngày này con vẫn thường xuyên đánh cờ với ông nội nên tất nhiên là biết ông cực kỳ thích cờ vây.”
"Tiểu Bạch là cháu gái của ông, nếu ông nội muốn Tiểu Bạch lấy chồng thì con tuyệt đối sẽ không có nửa lời oán giận với ông, cũng sẽ không trách ông.”
Hạ Quang Thần càng nghe càng là cảm động, gần như là lệ rơi đầy mặt….. Ô ô ~(っ╥╯﹏╰╥c)
"Tiểu Bạch đúng là cháu gái bảo bối của ông nội, con chính là tiểu thiên sứ của ông, đúng là rất hiểu chuyện.”
------
Dịch: MBMH Translate