Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 700 - Chương 700: Tôi Biết Vẽ Tranh

Chương 700: Tôi Biết Vẽ Tranh Chương 700: Tôi Biết Vẽ Tranh

Cô mặc chiếc đầm dài màu xanh dương nhạt bay nhẹ trong gió, tóc dài tung bay, lam sam tựa hoa, dáng người yểu điệu, làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh lãnh tuyệt thế, đẹp tới mức dường như không phải người trên nhân gian.

Vương Thiến Thiến bị nhan sắc quốc sắc thiên hương, mỹ nhan thịnh thế làm cho kinh diễm.

Cô thấy đối phương dùng cánh tay ngọc của bản thân vén nhẹ lọn tóc ra sau tai, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Đôi mắt thiếu nữ đẹp như thu thủy, tóc dài cũng xõa tung, đôi môi anh đào cười khẽ, đẹp đến không thật, dường như xa tới mức không thể với tới.

Đôi mắt dưới cặp kính to dày quê mùa của Vương Thiến Thiến sáng lên...Đẹp...đẹp quá...

Trong đôi mắt cô không chỉ toát lên sự hâm mộ, còn có sự hướng tới, nếu như cô xinh được bằng nửa cô ấy...

Không đúng, chỉ cần được bằng một phần ba...thì tốt biết mấy.

Nếu như thế, bên người chắc chắn sẽ có không ít anh đẹp trai...

Cô chợt khẽ lắc đầu, nhớ lại lúc còn nhỏ bản thân thường xuyên bị những đứa trẻ xung quanh bắt nạt, mắng là kẻ quái dị.

Cô nhớ tới chuyện đó liền có chút đố kỵ nữ sinh đẹp như thần tiên trước mặt.

Người xinh đẹp như thế chắc chắn đã được rất nhiều con trai vây xung quanh từ lúc còn nhỏ.

Tại sao đều là người, lại chênh lệch tới thế.

Cô ấy như một chú thiên nga trắng chúng tinh phủng nguyệt, còn cô lại là một con vịt con xấu xí nằm trong một xó xỉnh.

Vương Thiến Thiến nhìn xung quanh có vô số nam sinh không ngừng đi tới lấy lòng tiểu tiên nữ, lại nhìn bọn họ nhìn mình với vẻ mặt ghét bỏ...

Có lẽ, số mệnh của cô chính là cô độc cả đời.

Cô đã vô số lần tưởng tượng được một nam sinh dịu dàng đẹp trai kabedon mình.

Anh ta sẽ dùng đầu ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, dùng gương mặt tuấn tú của anh ta nhìn mình, cưỡng hôn mình, làm một vài chuyện không thể miêu tả với mình, nhưng mà tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Làm gì có nam sinh nào bằng lòng kabedon một nữ sinh lôi thôi như cô.

Thôi được rồi, được rồi, vẫn là mấy anh đẹp trai trong tranh của mình tốt nhất.

Trong lúc Ngu Tiểu Ngọc phê bình cách ăn mặc của Vương Thiến Thiến, phát hiện tâm trí của Vương Thiến Thiến dường như đang lơ lửng trên không càng tức giận hơn.

"Hội trưởng đại nhân! Chị có đang nghe em nói không thế!"

"Chị nhất định phải ăn bận thật xinh đẹp!"

Lúc này Vương Thiến Thiến mới phản ứng lại, nhìn bộ dạng lo lắng của Ngu Tiểu Ngọc, cô lắc tay:

"Thu xếp đồ đạc đi, chúng ta quay về câu lạc bộ."

Ngu Tiểu Ngọc chỉ có thể hận sắt không thành thép mà thở dài, sau đó mới nhìn sang Hạ Tiểu Bạch nói:

"Hội trưởng, chúng ta còn tuyển được một người đẹp, cô ấy đã viết đơn vào câu lạc bộ."

"Cô ấy tên là Hạ Tiểu Bạch."

Vương Thiến Thiến nhìn Hạ Tiểu Bạch, không ngờ mỹ nhân đó cũng muốn gia nhập vào câu lạc bộ của bọn họ.

Nhưng cô vẫn âm trầm như cũ, nói:

"Cô tên là Hạ Tiểu Bạch phải không?"

Hạ Tiểu Bạch cười khanh khách, lộ ra hàm răng trắng tuyết, trả lời:

"Đúng vậy thưa hội trưởng đại nhân."

Cô còn duỗi cánh tay trắng như tuyết của mình ra.

Vương Thiến Thiến cũng theo bản năng nắm lấy tay cô.

Cảm giác mềm mại không xương này nói cho cô biết rằng đây là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp.

"Cô biết thư pháp tranh thủy mặc không? Muốn vào câu lạc bộ của chúng tôi cần phải trải qua một cuộc thi viết."

Ngu Tiểu Ngọc và ba thành viên còn lại của câu lạc bộ vô cùng gấp gáp, đặc biệt là hai người nam sinh.

Nếu mỹ nhân như thế này gia nhập vào câu lạc bộ của bọn họ, bọn họ sẽ được ngắm cô mỗi ngày, vô cùng vui vẻ.

Nói không chừng còn có thể ở ven hồ được hưởng ánh trăng, ôm mỹ nhân về nhà.

Với lại, nếu một mỹ nhan thịnh thế như này gia nhập vào câu lạc bộ, làm người đại diện cho câu lạc bộ, chắc chắn sẽ hấp dẫn được rất nhiều người tham gia.

Một nam sinh đẹp trai mặc Hán phục nói:

"Hội trưởng, chúng ta thật sự cần phải hạ tiêu chuẩn tuyển người xuống."

"Nếu tiếp tục như thế, câu lạc bộ chỉ có thể vì lý do không có người mà giải tán!"

Vương Thiến Thiến không hề do dự, nói:

"Tôi là hội trưởng, nhất định phải tuân theo quy định của tôi!"

Lúc này, Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng đi tới, giọng nói thanh thủy như tiếng chuông bạc khẽ vang lên.

Dung mạo thanh nhã tuyệt trần nở một nụ cười:

"Không thành vấn đề, tôi biết vẽ tranh."

"Tiểu Ngọc giúp tôi chuẩn bị một chút giấy bút và mực."

Người nam sinh kia nghe Hạ Tiểu Bạch nói như thế, chỉ có thể tặng cô một ánh mắt cố lên.

Quần chúng hóng chuyện xung quanh thấy mỹ nhân thật sự định vẽ tranh ngay tại chỗ, thì vô cùng hiếu kỳ.

Ngu Tiểu Ngọc không chút do dự, động tác vô cùng nhanh nhẹn, bày sẵn mọi thứ ra bàn.

Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng cầm lấy bút lông, bàn tay trắng nõn quơ mực, phác họa ra những đường cong ưu nhã trên giấy.

Bút chảy mây trôi.

Không bao lâu sau, trên giấy đã xuất hiện một bức vẽ hoa mai vô cùng sống động.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment