"Cái kia... ...Anh trai đẹp trai quá… em là Phùng Mạn Thanh.”
“Là thiên kim của Địa ốc Phùng thị, em có thể kết bạn với anh không ạ.”
Một người ‘chị em tốt’ của cô ta lên tiếng: “Mạn Thanh, chẳng phải cô có bạn trai rồi à! Sao còn giành anh đẹp trai với chúng tôi.”
"Đúng đấy, đúng thế, đừng có tham lam như vậy có được hay không!”
Phùng Mạn Thanh lập tức giận thở hổn hển.”
“Mấy người nói bậy bạ gì đó! Hiện giờ tôi cũng chỉ muốn có bạn thân khác giới mà thôi!”
Hạ Tiểu Bạch đưa mắt nhìn mấy cô gái này, cô ghét nhất chính là mấy kẻ khi dễ người khác.
Nếu vừa này họ không khi dễ Vương Thiến Thiến thì cô vẫn sẽ chọc ghẹo một chút, còn bây giờ….. thôi quên đi.
Hạ Tiểu Bạch lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
Cô vừa lên tiếng, không biết có bao nhiêu cô gái xung quanh cảm thấy mình đột nhiên thất tình rồi.
Có mấy hoa si chịu không nổi, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất…. lầm bầm trong miền.
“Anh trai đẹp như vậy sao có thể có bạn gái rồi….”
Ngay cả Vương Thiến Thiến đang âm thầm quan sát một bên cũng cảm thấy trong lòng có hơi mất mát ghen tị…. Không ngờ một người đẹp trai như vậy đã có người mình thích rồi.
Mấy đại tiểu thư không chấp nhận được, không thể không lên tiếng.
"Thật ra chúng ta chỉ làm bạn ~ tình cũng không phải là không thể được.”
Bọn họ cũng không giả vờ, chỉ là thèm muốn cơ thể của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch bó tay rồi, cô cơ bản không có cái kia có được hay không…. nghĩ tới thôi lại cảm thấy đau lòng.
Vương Thiến Thiến cũng đã lẳng lặng đi tới chuẩn bị nhặt đồ trên đất rồi mau chóng rời đi.
Cô căn bản không có điều kiện đi cua trai đẹp như mấy cô gái xinh đẹp kia, ở lại đây chỉ tổ làm người ta chê cười.
Phùng Mạn Thanh cực kỳ khó chịu vì bị từ chối, trông thấy Vương Thiến Thiến lắc tư trước mặt mình thì lập tức tìm cô trút giận.
"Vương Thiến Thiến, có thể mau mau nhặt mấy đồ vật rác rưởi xui xẻo của cô lên hay không, đừng ở chỗ này làm kỳ đà cản mũi nữa.”
Lúc đầu Vương Thiến Thiến vẫn luôn nhường nhịn
Nhưng cô gái này lại nói bút, giấy và mực của cô là rác rưởi thì cô không nhịn nổi nữa.
Trong thế giới riêng của cô không có gì đáng khẩn cầu, chỉ có một mình lặng lẽ viết chữ vẽ tranh mới có thể tìm được một chút an ủi cho tâm hồn, nhưng hôm nay lại có người nói những vật này là rác rưởi.
Lửa giận của Vương Thiến Thiến lập tức bùng lên, cô vẫn luôn nhường nhịn không có nghĩa là cô tình nguyện để người ta khi dễ.
Vương Thiến Thiến đứng dậy, dưới cặp mắt kính dày, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Phùng Mạn Thanh, đi từng bước tới gần cô ta.
Giọng nói của cô lạnh lùng: "Nhưng món đồ này đều là thứ tôi thích nhất trên đời, chúng không phải là rác rưởi.”
“Bây giờ tôi muốn cô nhanh chóng xin lỗi vì lời nói lúc nãy!”
Giọng nói của cô lạnh lẽo, nói từng chữ một !
Phùng Mạn Thanh biết Vương Thiến Thiến cũng chưa tới hai năm, các cô đã từng ở cùng phòng.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một đứa con gái lôi thôi như Vương Thiến Thiến dám nói với mình như vậy.
Phùng Mạn Thanh cũng không phải con con gái dễ bị bắt nạt, mặc dù có hơi bối rối nhưng ở đây nhiều người nhìn như vậy, cô ta không nhịn được khi bị Vương Thiến Thiến chất vấn trước mặt mọi người.
Phùng Mạn Thanh cũng cắn răng nói: "Tôi không xin lỗi thì sao! Cô còn có thể làm gì tôi.”
“Có gan thì đánh tôi đi!”
‘Chát chát!’ Vương Thiến Thiến giơ tay lên, cho Phùng Mạn Thanh một bạt tay lên mặt.
Phùng Thanh Mạn trừng to mắt che lại khuôn mặt đau đớn và bỏng rát của mình.
Vẻ mặt cô khó tin nhìn về phía Vương Thiến Thiến.
Đối phương thế mà còn dám nhấc lên đánh cô.
Gương mặt xinh đẹp của cô thẹn quá thành giận: "Cô… Chị đây muốn xé sát cô ra!"
"Cha mẹ tôi còn không dám đánh tôi như thế, vậy mà cô lại dám đánh chị đây!"
Vẻ mặt Vương Thiến Thiến vẫn hầm hầm như trước, người hơi khom xuống, ánh mắt lạnh lùng.
"Phùng Mạn Thanh kia, cô dám đánh tôi, mọi người đều nghe thấy đấy."
"Lần đầu tiên tôi nghe được yêu cầu phạm tiện vậy đấy, đành thỏa mãn cô thôi."
Tức thì Phùng Mạn Thanh có hơi á khẩu không trả lời được nhưng cô vẫn nhìn quanh hỏi mọi người.
“Mọi người có nghe tôi nói không?”
Hầu hết mọi người đều là hóng chuyện xem vui.
Bên nào cũng không muốn đụng vào nên chỉ đành đối mắt nhìn nhau mà không nói lời nào.
Nhưng mấy người bạn thân thiết của Phùng Thanh Mạn đã mở miệng ngay.
"Chúng tôi không nghe thấy, chúng tôi chỉ nhìn thấy cô gái Vương Thiến Thiến lôi thôi này bất chợt đánh Mạn Thanh.”
"Đúng rồi đấy, chắc là Vương Thiến Thiến này thấy người ta xinh đẹp nên ghen tị mà đánh người ta!”
"Chị em tôi đăng lên story để cho mọi người cùng thấy!”
Mấy cô gái lấy ra các mẫu điện thoại trái cây khác nhau đổ xô chụp lấy Vương Thiến Thiến.
Đủ loại tia sáng chớp nháy rơi vào khuôn mặt tái nhợt của Vương Thiến Thiến, cô nắm tay lại thành nắm đấm nhìn mấy cô gái ép người quá đáng.
“Mấy người đúng là vừa ăn cắp vừa la làng!”
“Là cô ta mắng tôi là thứ rác rưởi trước!”
------
Dịch: MBMH Translate