Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 713 - Chương 713: Tôi Muốn Anh Ta Phải Liếm Chân Xin Lỗi Tôi

Chương 713: Tôi Muốn Anh Ta Phải Liếm Chân Xin Lỗi Tôi Chương 713: Tôi Muốn Anh Ta Phải Liếm Chân Xin Lỗi Tôi

Phùng Mạn Thanh tức giận đến mức dẫm dơ hết đống giấy Tuyên Thành sạch sẽ trên đất.

"Cũng chỉ là mấy mảnh giấy rách thôi! Giá trị bao nhiêu, dám đánh chị đây!"

Vương Thiến Thiến tức giận đến mức thân thể mảnh dẻ run lên, chuẩn bị bước lên xé nát Phùng Mạn Thanh này.

Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này, lại thấy đám người Phùng Mạn Thanh này quá đáng thật.

Cô thẳng tay nắm lấy Vương Thiến Thiến, kéo cô ra phía sau bảo cô đừng xúc động.

“Đừng xúc động.”

Vương Thiến Thiến không nghĩ ngờ anh chàng đẹp trai này lại giữ mình lại.

"Anh... Anh làm gì..."

Hạ Tiểu Bạch đưa tay sờ lên đầu nhỏ của cô an ủi, sau đó nhìn về phía các cô gái.

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên mặt Phùng Mạn Thanh.

Phải nói là cô gái này rất đẹp, mặt trái xoan, mắt to, mũi nhỏ.

Hạ Tiểu Bạch nhìn cô, bình tĩnh nói.

“Cô thấy đống giấy Tuyên Thành này bị cô làm dơ chỉ là vấn đề tiền thôi sao?”

“Đây là vấn đề phí phạm!”

“Cô có biết để có được một tờ giấy phải mất công sức của bao người không?”

“Từ việc gieo giống chặt cây và cuối cùng để tạo ra một tờ giấy phải mất bao nhiêu công đoạn?"

"Mười tờ giấy trắng tinh còn chưa kịp dùng đã bị cô làm dơ hết!”

"Thế này thì đúng là giẫm đạp lên công sức của những nhân công nhân ở phía sau đó."

Phùng Thanh Mạn cũng không ngờ được một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại vì một cô gái cẩu thả mà mắng mình như vậy.

Cô cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng chỉ là mấy tờ giấy rách thôi… Lát nữa tôi bồi thường cho cô ta là được rồi.”

Hạ Tiểu Bạch rất bất lực nhìn cô tiểu thư nhà giàu này.

“Tôi nói nhiều như vậy mà cô vẫn nghĩ là vấn đề tiền bạc…”

“Đúng là có tiền muốn gì làm đấy.”

“Nhưng nếu có tiền không làm thiện mà làm ác. Bình sinh tôi ghét nhất là loại người này!"

"Thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với tôi!”

Phùng Mạn Thanh sửng sốt... Đôi mắt đẹp của cô dán chặt vào Hạ Tiểu Bạch.

Đôi má hồng hồng phồng lên giận dữ nói: "Anh nói tôi đây không có tư cách nói chuyện với anh!"

"Anh có biết tôi đây là ai không? Cha tôi là ông trùm bất động sản giá trị hàng chục tỷ đấy.”

“Từ nhỏ tôi đã sống trong nhung lụa như công chúa vậy!”

"Thế mà anh dám nói tôi đây không có tư cách nói chuyện với anh!"

"Anh tưởng dáng dấp mình đẹp trai rồi tôi không nỡ đánh anh à!"

Hạ Tiểu Bạch khẽ thở dài: "Có vẻ cô đúng là công chúa bị gia đình chiều hư thật."

"Nếu gặp phải kẻ ác độc thì cơ hội hối hận cũng không có đâu."

Đúng lúc này, một chiếc Porsche Cayenne dừng lại trong đám đông xung quanh.

Phùng Mạn Thanh tựa hồ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của người ngồi trong xe thì mắt cũng sáng lên, chợt cảm thấy tự tin.

Thậm chí còn chống tay lên eo, nhìn như một đại tiểu thư ăn chơi trác táng.

Bước ra khỏi chiếc Porsche Cayenne là một người đàn ông trông có dáng dấp cao lớn, mặc một bộ u phục màu trắng.

Thân cao 1m9 cường tráng, khí độ bất phàm, cơ bắp cuồn cuộn.

Anh ta đi thẳng đến chỗ Phùng Mạn Thanh.

Một nam một nữ đứng cạnh nhau đã thấy rõ sự chênh lệch chiều cao.

Phùng Mạn Thanh chỉ cao khoảng 1m65, gần như thấp hơn người đàn ông đó hai cái đầu.

"Mạn Thanh không phải em đứng ở cổng trường chờ anh à, sao lại còn đứng đây làm gì!"

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên người Hạ Tiểu Bạch, đôi mắt hơi híp lại tràn ngập cảm giác đố kỵ.

Vẻ mặt Phùng Mạn Thanh kiêu ngạo đá vào chân người đàn ông cao lớn.

"Tống Phi! Tên nhãi trước mặt này muốn bắt nạt tôi.”

“Bên cạnh còn có một con ả lôi thôi! Nhất định phải dạy cho con ả này một bài học!”

"Còn tên nhãi này! Cũng phải dạy một bài học, nhưng đừng đánh vào mặt hoặc bên dưới! Để lại cho chị đây hưởng dụng."

"Chỉ cần đánh cho đến khi anh ta quỳ gối xin tha trước mặt chị đây là được."

"Tôi muốn anh ta phải liếm chân xin lỗi tôi đây."

Tống Phi do dự một lúc... Tất nhiên anh ta thấy được Phùng Mạn Thanh có hứng thú với tên nhãi này.

Tức thì lòng anh ta nổi lên sự ghen ghét.

Đang nghĩ xem lát nữa có nên phế đi trứng của tên nhãi này không, tới khi đó thì cứ nói là lỡ tay là được.

Giống như thấy được những suy nghĩ nhỏ nhặt này của Tống Phi, cô nói thẳng.

"Đừng có chơi tiểu xảo gì đấy, cũng đừng quên anh chỉ là trai lơ mà tôi nuôi thôi."

"Nếu dám trái ý thì trở về sẽ biết tay tôi."

Tống Phi không dám làm trái lời Phùng Mạn Thanh. Người ta là đại tiểu thư có giá trị con người mấy chục tỷ, anh ta không thể đắc tội nổi.

Huống chi vừa xinh đẹp lại vừa có dáng vóc, chỉ cần phục vụ tốt là sẽ có tiền để tiêu... Hạnh phúc biết bao.

Nhưng đôi khi cơ thể thực sự không thể tiêu hóa nổi.

Phùng Mạn Thanh có máu S, ai thử rồi sẽ biết điên cuồng đến mức nào.

Mà lúc này Phùng Mạn Thanh đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bực dọc đứng đó.

Mái tóc đen tung bay trong gió, đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt đẹp lóng lánh, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một con công kiêu kỳ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment