Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 714 - Chương 714: Sao Chân Tôi Lại Nhẹ Thế Này?

Chương 714: Sao Chân Tôi Lại Nhẹ Thế Này? Chương 714: Sao Chân Tôi Lại Nhẹ Thế Này?

Vương Thiến Thiến nhìn thân hình mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch ở phía sau lưng, cô vừa phấn khích lại vừa lo lắng, thậm chí còn cảm thấy ấm áp.

Ngoại trừ cha cô ra thì đây là lần đầu tiên có người đàn ông đứng ra bảo vệ cô ở sau lưng.

Còn là một anh chàng đẹp trai xinh xắn, trái tim đã nhảy loạn lên từ lâu.

Nhưng cô cũng nhanh chóng lắc đầu. Có lẽ người ta chỉ thương hại cô vì cô yếu đuối, bất lực.

Nghĩ đến đây Vương Thiến Thiến không khỏi lo lắng.

Cô mím cánh môi mỏng: “Xin lỗi anh nhiều, vì chuyện của tôi mà lại vạ lây cho anh.”

“Giờ anh đi nhanh đi, mình tôi ở lại chặn họ được rồi.”

Hạ Tiểu Bạch chỉ hơi hơi nghiêng đầu rồi cười dịu dàng với cô, ánh mặt trời chiếu xuống khiến khuôn mặt tuấn tú của cô càng không tì vết.

Anh nở nụ cười trấn an và cưng chiều trên môi mình, giọng điệu vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.

"Đừng lo lắng, không ai có thể bắt nạt cô gái mà tôi muốn bảo vệ cả."

"Huống chi tôi lại là một người đàn ông chân chính sao có thể để một cô ở đây rồi chạy đi, thế lại không đáng mặt đàn ông, chuyện như vậy tôi không làm được."

Con ngươi Vương Thiến Thiến phản chiếu nụ cười dịu dàng không tì vết của người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Trong mắt cô cứ như đã có ánh sáng chứ không còn tối tăm và âm u như trước nữa.

Cô nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình rồi mím đôi môi mỏng.

"Nhưng... Hình như đối phương rất mạnh."

Cô có hơi lo lắng nhìn người đàn ông cao 1m9 ở trước mặt nói.

Hạ Tiểu Bạch chỉ cho cô một ánh mắt trấn an.

“Yên tâm đi, anh có biết chút võ.”

Tống Phi hung ác nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Cùng lắm cũng chỉ là tên trai lơ dựa vào mặt để kiếm sống thôi, còn muốn học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Cũng không xem lại mình được mấy gam mấy lạng.”

“Huống chi ở sau lưng còn không phải là mỹ nhân.”

“Hay là anh có khẩu vị mặn, thích mấy cô gái lôi thôi?”

Đôi mắt đẹp của Phùng Mạn Thanh cũng nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch.

"Chẳng lẽ tôi đây không đẹp bằng Vương Thiến Thiến sao?"

"Nếu bây giờ anh xin lỗi thì tôi cũng sẽ không phiền mà tha thứ cho anh."

"Dáng dấp đẹp trai mềm mại như vậy, bị thương thì đáng tiếc quá."

Hạ Tiểu Bạch cũng lười đẩy đưa với họ: "Có gan thì làm đi, nếu không ai về nhà nấy tìm mẹ của người đó."

Gương mặt xinh đẹp của Phùng Mạn Thanh đỏ lên: "Đừng có mà không biết điều, để tôi bắt được anh thì anh sẽ biết tay."

“Tống Phi, bắt lấy anh ta cho tôi. Nhớ đừng làm bị thương mặt và trứng của anh ta."

Mặc dù Tống Phi không tình nguyện, nhưng anh ta vẫn hung hăng vung nắm tay với Hạ Tiểu Bạch một cách quyết liệt.

Mọi người xung quanh đều thầm lắc đầu, vì đều cảm thấy cậu trai lơ này đang đánh giá mình cao quá.

Có người đồng cảm, có người thầm vui mừng, có người cũng chỉ đơn giản là xem vui mà thôi.

Nhất là các cô gái đều sợ hãi đến mức mất mật, một anh chàng đẹp trai như vậy bị đánh thì các cô đều cảm thấy đau lòng.

Quả là phí phạm của trời, bao dưỡng một anh chàng đẹp trai như vậy làm người tình thì chắc chắn sẽ rất vui sướng.

Vương Thiến Thiến nhìn người đàn ông cao to vung nắm đấm to như bao cát vào Hạ Tiểu Bạch, cô cũng sợ đến mức hét to lên.

"Cẩn thận tránh ra!"

Hạ Tiểu Bạch không có tránh né, cho dù là Cẩu Đản cô cũng chưa sợ.

Cô duỗi thẳng lòng bàn tay trắng nõn thanh tú của mình ra đón nhận nắm đấm to lớn của Tống Phi.

Những người hóng chuyện cách đó không xa thấy vậy đều thầm lắc đầu.

"Cứ tưởng có thể xem thêm một lúc nữa, không ngờ nó lại kết thúc ngay khi bắt đầu."

“Tên trai lơ này cũng biết diễn quá đi."

"Thực sự nghĩ rằng mình có thể nắm lấy một nắm đấm to như bao cát à."

Tống Phi tỏ ra khinh thường: "Đâm đầu vào chỗ chết à, tao tiễn cánh tay trái của mày trước nhé!”

Sau đó tức thì anh ta ngây ngẩn cả người.

Khi nắm đấm của anh chạm vào lòng bàn tay đối phương, cũng không có nghe thấy tiếng xương vỡ nát như đã nghĩ.

Thay vào đó là cảm giác như đánh vào bông mềm, sờ rất thích.

Trước khi anh ta kịp phản ứng lại hết thảy… Ngay sau đó anh ta đã thấy trời đất quay cuồng.

"A? Sao trời đất cứ như đảo ngược lại vậy? Sao chân tôi lại nhẹ thế này?"

"Bùm” một tiếng.

Tống Phi cảm thấy cả người tê rần và đang nằm trên đống rác gần đó.

Cả người như muốn sụp đổ, cả buổi không đứng dậy nổi.

Đúng lúc đó có một con chó đi ngang qua, giơ chân lên đạp lên đầu anh ta.

Một luồng nhiệt ấm áp phả vào mặt anh ta... Còn có mùi nước tiểu của chó.

Mọi người hóng chuyện ở đây đều có thể thấy rõ cảnh tượng vừa rồi.

Tống Phi bị tên trai lơ xách lên ném vào thùng rác cách đó vài mét, rồi nặng nề ngã xuống đất.

Các cô gái vốn đã phát cuồng vì Hạ Tiểu Bạch lại càng ngưỡng mộ hơn khi nhìn thấy cảnh này.

"Oa, mấy chị em? Thấy không, anh chàng đẹp trai này rất mạnh mẽ đấy ~ Chắc là chuyện nào đó cũng không kém đâu?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment