Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 715 - Chương 715: Bị Đá Hư Rồi Lấy Gì Mà Sài!

Chương 715: Bị Đá Hư Rồi Lấy Gì Mà Sài! Chương 715: Bị Đá Hư Rồi Lấy Gì Mà Sài!

“Quả là đẹp trai thật, đúng là bạch mã hoàng tử mà tôi hằng mơ ước, vừa đẹp trai lại vô cùng có cảm giác an toàn nữa, vả lại còn rất mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng!!!”

Vương Thiến Thiến cũng trương cái miệng lên, không ngờ được là anh chàng đẹp trai này lại tài hoa như vậy, làm hại cô lo sốt vó.

"Anh… anh hay thật đấy.” Cô nhịn không được mà ngưỡng mộ nói.

Vẻ mặt Hạ Tiểu Bạch cũng lạnh lùng nói: “Tôi đây chưa bao giờ làm việc mình không nắm chắc.”

Đôi môi anh đào của Phùng Mạn Thanh cũng há to ra, đôi mắt trừng lớn đầy vẻ khó tin.

Anh chàng đẹp trai trước mắt này có thể nói là khiến cô vừa yêu vừa hận, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Tiểu Bạch.

"Anh... Anh đúng là làm tôi tức chết..."

"Nhưng tôi đây lại rất thích anh."

"Nếu không, nếu không anh tới đây ôm eo gọi tôi là cục cưng thì tôi sẽ lo lắng cho anh."

"Anh có thấy chìa khóa kế chiếc Porsche không? Nó trị giá hơn 3 triệu. Vốn tôi đang định sang tên cho Tống Phi."

"Không ngờ tên này lại phế như vậy, tôi đây đúng mắt."

“Nếu anh đi theo tôi, thì tôi sẽ sang tên cho anh ngay trong hôm nay.”

Hạ Tiểu Bạch rất thích hưởng thụ cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân này, vì nó khiến cô cảm thấy mình lại trở thành một người đàn ông.

Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không cần ai lo lắng.”

Lúc này Tống Phi nằm cả buổi mới bò dậy, càng thẹn quá thành giận rồi vứt hết rác trên người xuống.

Anh ta nghe Phùng Mạn Thanh nói định đưa chìa khóa xe Porsche cho mình lại đi đưa cho tên trai lơ này thì càng nóng máu hơn.

"Mạn Thanh, cho tôi thêm cơ hội nữa đi, tôi chắc chắn sẽ phế tên nhãi này đi!"

Phùng Mạn Thanh nhìn Tống Phi toàn thân hôi thối đi tới, cũng sợ đến mức lùi ra phía sau vài bước.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đầy vẻ ghét bỏ, ngón tay véo vào chóp mũi nhỏ của mình.

“Đừng đến gần tôi.”

“Anh muốn làm tôi hôi thối chết phải không?”

“Anh là đồ vô dụng, tôi đúng là phí tiền lắm mới nuôi anh.”

Hạ Tiểu Bạch cũng không thèm để ý tới bọn họ nữa, ánh mắt nhìn về phía Vương Thiến Thiến nói.

“Nhặt đồ lên hết đi.”

Vương Thiến Thiến lo lắng nói “Ồ” một tiếng.

Các động tác cũng rất mượt mà, thu dọn lại những thứ rơi xuống đất vào hộp.

Cái miệng nhỏ cũng thổi và lấy tay phủi nhẹ mấy tờ giấy Tuyên Thành bị dẫm dơ, dọn xong rồi cất đi.

Cô đang định nhấc chiếc hộp lên.

Hạ Tiểu Bạch nói: "Để tôi. Việc nặng nhọc này nên giao cho con trai chứ." (Rõ ràng là không có trứng còn lừa mình dối người.)

Vương Thiến Thiến rất xấu hổ.

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt điển trai của đối phương, cô không khỏi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Hạ Tiểu Bạch giúp cô ôm hộp lớn đến trường đại học.

Tống Phi còn muốn tới gây sự, nhưng lần này lại bị Hạ Tiểu Bạch đa một cước ngay trứng.

Suýt chút nữa đã đau ngất đi, tay anh ta che lại quỳ rạp xuống đất.

Phùng Nạn Thanh không giúp đỡ cũng không dám bước lên, chỉ giậm chân giận dữ.

Nhịn không được đá cho Tống Phi một cước: "Đúng là không có vô dụng nhất chỉ vô dụng hơn."

“Bị đá hư rồi lấy gì mà sài!"

Dọc đường đi Hạ Tiểu Bạch và Vương Thiên Thiên đều không nói lời nào.

Cô cúi đầu nhỏ thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch, tim đập thình thịch.

Người đâu mà vừa đẹp trai lại còn biết võ, chắc chắn là một người đàn ông rất bốc đồng.

Toàn thân đều thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng, khiến tinh thần người ta cảm thấy rất thoải mái.

Để có thể ở cùng với Hạ Tiểu Bạch thêm một lúc, Vương Thiến Thiến đã đi bộ gần 30 phút trên lộ trình vốn chỉ có 20 phút.

Cô nhìn học viện ở trước mặt, có chút miễn cưỡng chỉ về phía trước.

"Học viên chúng ta ở phía trước."

Học viện quý tộc to lớn giống như một con thú khổng lồ cố thủ trên mặt nước biển, từng đàn hải âu bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu kỳ ảo.

Có một tâm trạng khá thơ mộng [con hạc xếp mây giữa trời trong mang thơ về trời xanh].

"Người ngoài không được phép vào học viện, cứ đưa đồ cho tôi là được rồi."

"Cảm ơn rất nhiều."

Vương Thiến Thiến lấy hết can đảm ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Hạ Tiểu Bạch, cơn gió nhẹ phớt qua tóc mái trên trán của anh.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó thật rạng rỡ và chói lóa.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của anh, lòng Vương Thiến Thiến lại rung rinh.

Đẹp trai quá… Cho dù không thành bạn trai mình thì chỉ cần tình một đêm với anh ấy thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.

Nhưng mình có xứng không?...... Có lẽ anh ấy chỉ thương hại mình yếu đuối đáng thương thôi.

Vương Thiến Thiến lại cúi đầu thêm một lần nữa với Hạ Tiểu Bạch.

“Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Trên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Hạ Tiểu Bạch hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, môi hồng răng trắng.

"Tôi với cô cũng không cách nhau mấy tuổi, gọi anh thì chẳng lẽ tôi già lắm sao?"

Gương mặt Vương Thiến Thiến dưới mái tóc rối bù có chút đỏ bừng, cô mím cánh môi mỏng lấy dũng khí hỏi.

"À mà anh tên gì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment