Chỉ là, sau khi ăn cay xong, qua ngày hôm sau ai hiểu đều hiểu.
Tuy nhiên, bây giờ cô không cần phải chú ý tới phương diện đó nữa.
Tâm trạng của Vương Thiến Thiến dường như rất là vui vẻ, không chỉ không nhịn được mà cong môi, còn vui đến mức tự rót cho mình một ly rượu Ngũ Lương Dịch đầy ắp.
Hạ Tiểu Bạch thấy cô đã uống liên tục mấy ly, không ngờ cô nhóc này lại uống được nhiều tới thế, không sợ không còn cái xác à.
"Đây là lần đầu tiên đàn chị đi ra ngoài hẹn hò ăn cơm với con trai phải không?"
Hạ Tiểu Bạch hỏi.
Vương Thiến Thiến có hơi thẹn thùng, gật đầu:
"Đúng vậy..."
Hạ Tiểu Bạch khẽ cười, nói:
"Con gái khi đi ra ngoài chơi với con trai nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân mình."
"Đặc biệt là không được uống quá nhiều rượu, nếu như say sẽ bị nhặt xác đó."
"Em thấy đàn chị uống không ít Ngũ Lương Dịch, thật sự không sợ bị em nhặt xác à?"
Vương Thiến Thiến nhìn bình rượu Ngũ Lương Dịch sắp bị mình uống hết, lúc này cô cũng bắt đầu cảm thấy có hơi say.
Bây giờ cô mới phản ứng lại rằng mình đang đi ăn chung với con trai.
Trước đó, mỗi lần uống rượu, cô đều là ngồi một mình trong ký túc xá uống, hoặc là uống ở nhà, cho nên uống thoải mái, không cần sợ gì cả. Say rồi có thể trực tiếp nằm lên giường gáy o o.
Hôm nay, cô thật sự không nghĩ tới vấn đề sẽ bị nhặt xác.
Vương Thiến Thiến có hơi hốt hoảng, bởi vì rượu Ngũ Lương Dịch hoàn toàn có thể làm cho cô say không biết gì.
Hạ Tiểu Bạch thấy bộ dạng hoảng hốt của cô thì cười, nói:
"Đàn chị biết được hậu quả là tốt rồi, sau này nhớ chú ý tới vấn đề này."
"Đàn chị có thể yên tâm, em là chính nhân quân tử, tuyệt đối không làm gì với đàn chị đâu."
Vương Thiến Thiến nắm chặt đôi bàn tay, cô ngược lại lại hy vọng Bạch Tiểu Hạ có thể nhân lúc cô say bất tỉnh mà làm một vài chuyện không thể miêu tả với mình.
"Tôi...tôi tin Bạch công tử không phải là người như thế."
Cô nói xong liền một hơi cạn sạch số rượu Ngũ Lương Dịch còn sót lại, chỉ hy vọng bản thân có thể mau chóng say bất tỉnh, để Bạch Tiểu Hạ nhặt xác cho cô.
Hạ Tiểu Bạch thấy cô vẫn uống tiếp, xem ra cô nhóc này thật sự rất tin tưởng mình.
Sau khi ăn xong.
Đôi môi của Hạ Tiểu Bạch đã bị cay tới đỏ bừng, cô cảm thấy rất sảng khoái, lâu rồi chưa ăn cay một cách thỏa mãn tới như thế.
Vương Thiến Thiến hoàn toàn say bí tỉ, nằm gục xuống mặt bàn, triệt để trở thành một cái xác mặc người táy máy.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Thiến Thiến đã say khướt, cuối cùng người trả tiền vẫn là Hạ Tiểu Bạch.
Bữa cơm tốn tổng cộng 300 tệ, Hạ Tiểu Bạch tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Cô đưa Vương Thiến Thiến về trường, may mà cô nhóc này vẫn có ý thức, cho nên sau nhiều lần hỏi thăm thì Hạ Tiểu Bạch đã biết được số phòng của cô nhóc này - phòng cuối cùng ở tầng ba.
Cô tìm ra thẻ phòng của Vương Thiến Thiến trên người cô, mở cửa phòng cô ra.
Hạ Tiểu Bạch ôm công chúa cô đặt lên giường. Tay cô trong lúc vô tình đã chạm vào ngực của Vương Thiến Thiến, cảm giác không tồi. Cổ áo không đóng cúc mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mái tóc dài lộn xộn của Vương Thiến Thiến xõa tung trên giường, cặp kính đen cũng trượt qua một bên.
Áo sơ mi màu xanh trắng hơi nhấc cao lên, lộ ra vòng eo tinh tế mềm mại.
Cái miệng nhỏ hô hào:
"Bạch công tử...đẹp trai quá...tôi rất thích cậu."
"Rất thích cậu đó."
Đôi môi mỏng hồng hào của cô sau khi dính nước bọt càng thêm mê người, làm cho người ta nhịn không được mà hôn một cái.
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể cởi giày ra khỏi đôi chân không an phận lắc lung tung của Vương Thiến Thiến, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô.
"Đàn chị yên tâm ngủ đi, em đi trước."
Vương Thiến Thiến vẫn nũng nịu nói, đôi chân dài kẹp lấy đầu gối.
"Đừng đi, ở lại đây uống tiếp với tôi đi."
"Uống say rồi cho cậu nhặt xác nhé."
Phòng của Vương Thiến Thiến không được sắp xếp tinh xảo, mang theo phong cách thiếu nữ như các cô gái khác, vô cùng gọn gàng. Trong không khí còn phảng phất mùi mực.
Nơi vốn là bàn trang điểm lại dùng để bút mực, trên tường còn treo hơn chục bức tranh thủy mặc, tất cả đều là những bức tranh vẽ mỹ nam cổ phong. Thậm chí, có bức tranh còn vẽ mỹ nam cổ phong đang tắm rửa bên bờ ao, lộ ra cơ bụng mà vô số thằng con trai hâm mộ.
Không ngờ cô nhóc này lại thích kiểu vẽ này...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vương Thiến Thiến cảm thấy có hơi đau đầu, cô mở to mắt, đập vào trong mắt là trần nhà quen thuộc.
Cô đang định ngủ thêm một lúc nữa thì bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cơ thể mềm mại trực tiếp bật dậy.
Ngoài cửa sổ là khung cảnh buổi sáng, trông có vẻ đã hơn mười một giờ.
"Tối hôm qua vì muốn cảm ơn Bạch công tử, nên mình đã mời cậu ấy đi đến quán ăn Tứ Xuyên để ăn cơm."
"Còn ngồi bàn tình nhân, ăn combo tình nhân."
------
Dịch: MBMH Translate