Hạ Tiểu Bạch... không ngờ Ngu Tiểu Ngọc lại phiền như vậy, chỉ thế đã bị cô ta nhận ra.
Cô cũng chỉ có thể giả ngu nói: “Người rất giống tôi à? Là ai vậy?”
Vương Thiến Thiến giành trả lời: “Thật ra tôi cũng cảm thấy cậu Bạch rất giống một bạn nữ trong câu lạc bộ.”
"Nhưng cậu ấy là nữ, còn cậu là nam.”
Hạ Tiểu Bạch cũng cười cười nói: “Thật sao? Có một cô gái trông giống hệt bổn công tử à?”
"Vậy bổn công tử cũng rất muốn gặp cô ấy một lần.”
Tống Cầm cũng hơi nghi ngờ nói: “Hôm nay là cuối tuần, bình thường những lúc này cô Hạ cũng sẽ tới.”
"Không biết sao hôm nay lại không tới?”
"Nhưng chắc là đã về nhà rồi, cô ấy là đại tiểu như nhà họ Hạ ở Yên Kinh, có máy bay tư nhân, tới lui cũng tiện lợi.’
Hạ Tiểu Bạch chỉ nói: “Vậy khi nào có cơ hội thì làm quen một chút.”
"Đúng rồi đàn chị, đừng quên hôm nay em đích thân tới đây là để xin gia nhập câu lạc bộ thư pháp.”
Cho tới bây giờ Ngu Tiểu Ngọc vẫn chưa tìm được chỗ trống, nghe vậy thì hệt như được tiêm máu gà.
"Được rồi, vậy tôi chuẩn bị cho cậu giấy bút để kiểm tra đầu vào.”
Tống Cầm cũng nói một cách trơn tru: “Cậu Bạch muốn gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi thì tất nhiên là vô cùng hoan nghênh.”
"Để tôi dọn bàn cho trống.”
Vương Thiến Thiến nhìn hai cô gái thay đổi, còn bảo là chị em tốt.
Đúng là tình chị em cây khế. ε=ε=(giận °Д°)ノ
Quả nhiên các mối quan hệ cùng giới đều là cạnh tranh.
Nghĩ tới đây, cô không thể không cảm thấy mất mát.
Mình có cái gì để tranh giành đàn ông với Ngu Tiểu Ngọc và Tống Cầm.
Đương nhiên là Hạ Tiểu Bạch nhìn ra được sự lo lắng của Vương Thiến Thiến, cô trực tiếp giơ tay lên sờ mái tóc lộn xộn của cô ấy.
"Đàn chị, hy vọng lúc kiểm tra chị có thể nhẹ tay một chút ~ "
Vương Thiến Thiến bị Hạ Tiểu Bạch sờ đầu, lập tức có cảm thấy trong lòng ấm áp, đỏ mặt: “Yên tâm đi, tôi biết rồi.”
Hạ Tiểu Bạch chuẩn bị tiến lên cầm bút, nhưng vào lúc này cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Thiến Thiến.
"Đừng quên đàn chị còn nợ tôi một món nợ ân tình, đợi sau khi tôi kiểm tra thành công sẽ nói với chị.”
Dù ngoài mặt Vương Thiến Thiến chỉ ừ một tiếng, nhưng tâm trí không lành mạnh của cô đã bắt đầu suy nghĩ miên man.
Lẽ nào cậu Bạch định đưa ra kiểu yêu cầu quá đáng kia hay không?
Nếu vậy thì tốt biết mấy….
Trong lúc Vương Thiến Thiến còn đang suy nghĩ miên man, Ngu Tiểu Ngọc đã cười vui vẻ nói.
“Cậu Bạch, giấy bút và mực đã chuẩn bị xong.”
"Mời cậu Bạch cho chúng tôi thưởng thức tác phẩm của cậu một phen.’
Tống Cầm cũng vỗ tay nói: “Cậu Bạch đẹp trai như vậy, chắc chắn chữ viết và tranh vẽ cũng rất đẹp.”
Hạ Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng khi được hai cô gái khen như vậy.
May là cô biết khá nhiều về lĩnh vực này, nếu không đã trở thành trò cười rồi.
Cô đứng thẳng người, thẳng tắp như một cây thông dưới chiếc áo trắng, cổ tay nhấc bút lên.
"Vậy tôi đành bêu xấu một chút, nếu như viết không tốt thì mong mọi người cũng đừng cười chê.”
Bút mực viết lên tờ giấy trắng tinh như kiếm khách vung kiếm, thần thái động lòng người, nét bút lúc tiến lúc lùi đúng chỗ, nét bút như rồng bay.
Hạ Tiểu Bạch tùy tiện viết một bài thơ trên giấy tuyên.
【 Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, hơi sương đẫm.
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.】
Vương Thiến Thiến đưa mắt nhìn, lẩm bẩm.
“Đây là bài thơ Thanh Bình Điều, kỳ 1 của đại thi nhân đời Đường, Lý Bạch.”
"Theo lịch sử ghi lại: Năm đó Đường Huyền Tông và Dương quý phi đang thưởng hoa mẫu đơn trong Trầm Hương Đình. Lý Bạch phụng chỉ tiến cung làm ba bài thơ trên giấy hoa vàng, bài này là một trong số đó.’
"Hình ảnh trong bài thơ được miêu tả một cách khéo léo, có thể dễ dàng tiếp thu mà không lộ ra chút giả tạo nào. Ngôn ngữ trong bài thơ phong phú, đầy màu sắc, ngôn từ trôi chảy tự nhiên làm người ta cảm thấy đây chính là hoa mẫu đơn, là người đẹp sắc xanh…”
Ngược lại thì Ngu Tiểu Ngọc không nghĩ nhiều nữ vậy, cô tùy tiện nói.
"Đây chẳng phải là câu thơ dùng để ca ngợi mỹ nhân hay sao.”
“Nhưng cậu Bạch viết rất tốt đấy, nét chữ như nét người.”
Vương Thiến Thiến cũng gật gật đầu: "Cậu Bạch hạ bút cứng cáp có lực, nhưng cũng không thiếu sự mềm mại.”
“Trong nét chữ vừa có sự kiên nghị, mạnh mẽ và chí tiến thủ của đàn ông nhưng cũng ẩn trong đó sự điềm đạm, dịu dàng và yếu đuối của thiếu nữ.”
"Vận dụng ngòi bút để giảm bớt sự hào nhoáng của thế giới trần tục, đi tìm mùi vị của sự đơn giản rất có ý nghĩa.”
Cô càng xem càng không thể không nhìn Hạ Tiểu Bạch bằng ánh mắt tán thưởng.
“Cậu Bạch viết rất tốt, so với tôi chỉ hơn chứ không kém.”
"Có thể xem là tác phẩm của bậc thầy đất, người trẻ tuổi bây giờ đều xuất sắc như vậy sao?”
Tống Cầm nắm tóc: “Hội trưởng nói đúng đó, đúng là viết tốt hơn tôi nhiều.”
"Nhưng bài thơ khen ngợi mỹ nhân này cậu Bạch định tặng cho ai đây?”
"Ở đây chỉ có ba cô gái chúng tôi, hay là cậu Bạch đã có người mình thích rồi?”
Đôi mắt đào hoa của Hạ Tiểu Bạch nhìn lần lượt từng cô gái, cuối cùng dừng lại trên người Vương Thiến Thiến.
------
Dịch: MBMH Translate