Tống Cầm cũng sờ lên mặt với vẽ nghiêm túc, vuốt cằm.
“Người đàn ông nào được hội trưởng đại nhân không gần nam sắc của chúng ta nhìn trúng nhất định rất đẹp trai, hoặc là có chỗ nào đó hơn người.”
Ngu Tiểu Ngọc nhướn mày, híp mắt nói: “Hẳn là chỗ nào đó đặc biệt dài!”
Vương Thiến Thiến bị các cô nói như vậy, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
"Cậu…. các cậu giữ ý tứ một chút có được hay không, con gái con đứa.”
"Đợi lát nữa cậu Bạch tới… các cậu đừng có mà nói lung tung để người ta hiểu lầm.’
Tống Cầm cũng mỉm cười nói: “Hội trưởng mở miệng đã kêu cậu Bạch, nhất định là rất có cảm tình với cậu Bạch này rồi.”
"Yên tâm đi , đợi lát nữa chúng tôi sẽ giúp hội trưởng nói mấy câu có ích.”
Ngu Tiểu Ngọc cũng gật gật đầu: “Vì để hội trưởng đại nhân mau chóng cua được anh trai, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.”
"Ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ.” ꉂ(ˊᗜˋ)
Vương Thiến Thiến nhếch môi, hừ nhẹ một tiếng.
"Chỉ sợ tới lúc đó mấy cậu thấy vẻ ngoài đẹp trai của cậu Bạch sẽ bị người ta mê hoặc thôi.”
Ngu Tiểu Ngọc trực tiếp đưa tay khoác lên vai Vương Thiến Thiến nói một cách đắc ý.
"Yên tâm đi hội trưởng đại nhân, bản tiểu thư đã từng gặp không ít trai đẹp, còn chưa đói khát tới mức phải tranh giành với cậu đâu.”
Tống Cầm cũng đưa tay lên vỗ vỗ bộ ngực phát triển không tệ của mình: “Bổn tiểu thư cũng vậy.”
"Tôi xem hội trưởng như chị gái, tục ngữ nói không được đụng tới anh/em rể của mình.”
Nhưng vào lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ lịch sự.
"Xin hỏi đàn chị có ở đây không? Tôi là Bạch Tiểu Hạ.”
“Bạch Tiểu Hạ!" Hai mắt Ngu Tiểu Ngọc sáng lên: “Nhất định là tình nhân của hội trưởng, cậu Bạch!”
Mấy người trong câu lạc bộ đều tò mò hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Vương Thiến Thiến càng khẩn trưởng hơn, tối qua cô uống say chính anh là người đã đưa cô về.
Hơn nữa còn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy làm cô cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm đi ra mở cửa.
Đập vào mắt vẫn là gương mặt tối qua, vì làn da trắng như tuyết nên gương mặt đẹp trai như phát sáng.
Nhất là đôi môi hồng hào như thoa son là người ta chỉ nhìn thôi đã nhịn không nổi muốn ôm hôn anh một cái.
"Bạch...chào buổi sáng cậu Bạch.” Vương Thiến Thiến khẩn trương nói.
"Tối qua thật ngại quá, tôi uống quá say.” Cô có hơi lúng túng gãi đầu.
Hạ Tiểu Bạch vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đàn chị uống sau trông rất đáng yêu.”
"Nhưng hình như đàn chị đã quên một chuyện.”
Vương Thiến Thiến chớp chớp mắt, khẩn trương hỏi: “Tôi… tôi quên cái gì?”
Hạ Tiểu Bạch duỗi ngón tay thon dài ra nhấn lên trán cô một cái nói.
"Tối qua đàn chị đã nói sẽ mời khách, nhưng cuối cùng chị say khướt nên tôi đã thanh toán hóa đơn.”
“Không phải đàn chị nên bồi thường cho tôi một chút sao?”
Vương Thiến Thiến đưa tay lên vỗ trán, chợt nhớ tới chuyện này, cô hơi khom người nói xin lỗi: “Xin lỗi cậu Bạch.”
“Hay là thế này đi, tối nay tôi lại mời cậu Bạch ăn cơm?”
Hạ Tiểu Bạch suy tư một chút rồi lắc đầu: “Bây giờ tôi không muốn đàn chị mời tôi ăn cơm.”
Vương Thiến Thiến lập tức mang vẻ mặt thất vọng: “Vậy để tôi chuyển lại tiền ăn tối qua cho cậu.”
Nhưng vào lúc này Ngu Tiểu Ngọc và Tống Cầm cùng nhau đi tới.
Các cô đều nhìn anh chàng đẹp trai này bằng đôi mắt sáng lấp lánh, không thể tưởng tượng nổi.
Cặp mắt đào hoa dịu dàng trên gương mặt đẹp trai, mái tóc ngắn trung tính che lấy cái trán, rũ xuống ngang chân mày.
Dưới lớp áo trắng, làn da của anh ta mịn màng hơn bất kỳ ai, kết hợp với dáng người cao mảnh khảnh, toát lên khí chất cao quý tao nhã mọi lúc mọi nơi.
"Anh…. Anh trai nhỏ đẹp trai ghê.” Ngu Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch với vẻ si mê.
"Hội trưởng hội trưởng! Cậu lừa được anh trai nhỏ đẹp trai như vậy ở chỗ nào thế, tên gì vậy! Giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi!” Tống Cầm cũng lải nhải.
Vương Thiến Thiến lập tức nhìn về phía hai cô gái với vẻ mặt tối sầm, cắn răng nói nhỏ.
"Các cậu đừng quên lúc nãy nói cái gì!”
Ngu Tiểu Ngọc lập tức cảm thấy hơi hối hận vì lời hứa vừa rồi, đây còn là lần đều tiên cô nhìn thấy một nam sinh đẹp trai như vậy.
Cô quan sát gương mặt của đối phương một cách tỉ mỉ rồi đột nhiên cau mày.
"A! Các cậu có cảm thấy hình như anh ta trông rất quen mắt không?”
“Hình như đã từng gặp ở đâu rồi!”
Tống Cầm lại lải nhải: “Đương nhiên là gặp rồi!”
"Chẳng phải tối qua trên vòng bạn bè đã điên cuồng truyền tin hay sao, đây là anh trai nhỏ đã trực tiếp quật ngã một gã to xác đấy?”
"Nghe nói còn chạy siêu xe mấy chục triệu.”
Ngu Tiểu Ngọc lắc đầu: "Tôi không phải nói cái này, mà là cảm thấy quen lắm.”
Đột nhiên cô có gì đó chợt lóe lên, cô trực tiếp vỗ tay nói: “Đúng rồi, anh ta giống chị Tiểu Bạch!”
"Các đường nét trên gương mặt cũng giống! Chỉ là không có tiên khí dịu dàng như chị Tiểu Bạch.”
------
Dịch: MBMH Translate