Gia Cát Vân đứng ở đó với vẻ mặt vênh váo hung hăng.
Hiện tại là mùa thu, mà do anh ta mới tỉnh dậy ở quán bar, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi nên chưa tới nửa tiếng đã bắt đầu rùng mình, nước mũi cũng từ từ chảy xuống.
... ...
Lại qua thêm nửa tiếng.
Người nhà họ Hạ vẫn chưa gọi anh ta vào, anh ta khoanh tay xoa xoa, rùng mình một cái trong vô thức, nước mũi chảy xuống tới miệng.
Nhưng vào lúc này có một người làm của nhà họ Hạ đi ngang qua, Gia Cát Vân không nhịn được kéo anh ta lại hỏi.
"Này này, có thể nói cho tôi biết tại sao tới bây giờ người nhà họ Hạ vẫn chưa mời tôi vào hay không.”
Người làm kia nói: “Ngại quá thưa anh, sáng nay lão gia nhà chúng tôi đã đưa cả nhà đi uống trà sớm.”
“Chỉ sợ khoảng nửa giờ nữa mới trở lại.”
Gia Cát Vân... .anh ta đứng ở chỗ này sắp lạnh như cho, bây giờ mới có người nói cho anh ta biết người nhà họ Hạ đã đi uống trà từ sớm.
"Móa! Trước đó không lâu có một quản gia đã nói lão gia nhà này rất nhanh sẽ quay lại, bảo tôi đứng đây chờ.”
Người làm kia do dự một hồi…. rồi mới nói.
"Quản gia của chúng tôi cũng đi theo lão gia uống trà, căn bản không thể xuất hiện ở đây được.”
"Chỉ sợ anh đã bị người ta đùa giỡn rồi.”
Gia Cát Vân... ..Đột nhiên anh ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã, nói như thế nào thì mình cũng là thiếu gia nhà Gia Cát.
Thực sự quá ghê tởm! Người nhà họ Hạ đều không có giáo dục như thế.
Chắc là tiểu thư nhà họ Hạ cũng là một công chúa điêu ngoa.
Gia Cát Vân càng nghĩ càng giận, đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này có một người làm đi tới chuyển lời hỏi.
“Xin hỏi cậu có phải là cậu Gia Cát không?”
Mặt Gia Cát Vân không có biểu cảm gì, anh ta sắp lạnh như chó rồi.
"Đúng thì sao! Người nhà họ Hạ các người đều đã đi uống trà, hôm nào tôi lại tới.”
Người làm kia vội vàng lôi kéo anh ta nói: “Cậu Gia Cát Vân, xin dừng bước.”
"Lão gia nhà chúng tôi vừa chuyển lời về, bọn họ đang trên đường nhanh chóng trở về.”
"Hy vọng cậu Gia Cát Vân chờ thêm chút nữa.”
"Lão gia chúng tôi biết cậu Gia Cát Vân sáng sớm đã tới đây chắc là vẫn chưa dùng bữa sáng nên ông ấy đặc biệt chuẩn bị những món ngon đặc sản của Yên Kinh, chắc chắn là những món cậu chưa từng ăn.”
"Mong cậu Gia Cát Vân chờ một chút, thật là ngại quá.”
Gia Cát Vân nghĩ tới cũng đã tới rồi, mà anh ta quả thật có chút đói bụng, sáng sớm chưa ăn gì đã phải đợi ở chỗ này hơn một tiếng.
“Vậy được rồi, tôi sẽ đợi thêm một lúc, hy vọng Hạ lão gia nhanh chóng trở về.”
Nhưng thời gian lại trôi qua thêm gần nửa tiếng, có thể nói là Gia Cát Vân vừa lạnh vừa đói.
"Hắt xì hơi..."
"Hắt xì hơi..."
"Người nhà họ Hạ đâu! Chẳng phải nói rất nhanh sẽ về hay sao? ! Sao bây giờ vẫn chưa thấy người nào!”
Trong một căn phòng bí mật cách đó không xa, ba anh em nhà họ Hạ thấy tình cảnh thê thảm của anh ta thì không nhịn được mà ôm bụng cười to.
Hôm nay thời tiết Yên Kinh giảm hơn mấy độ.
Ba anh em bọn họ ngồi trong phòng uống cà phê espresso Ý nóng mà vẫn thấy có hơi lạnh.
Hạ Thiên Vũ nói: “Anh hai, anh bam chúng ta ra ngoài đi, tên đó muốn chạy rồi.”
Hạ Thiên Hạ nhìn về phía Hạ Thiên Minh hỏi: “Đồ anh bảo em chuẩn bị đã xong chưa?”
Hạ Thiên Minh ra dấu ok: “Đều đã chuẩn bị xong.”
Hạ Thiên Hạo nói: “Vậy anh ra ngoài trước, hai người đến phòng khách chuẩn bị một chút đi.”
"Hôm nay nhất định phải xử đẹp nó mới được.”
Gia Cát Vân rất tức tối, vừa chuẩn bị bỏ về thì Hạ Thiên Hạo không biết từ đâu xuất hiện.
"Ôi chao, người anh em này trông tướng mạo bất phàm như thế, nhất định đây chính là cậu Gia Cát Vân rồi.”
"Tôi gọi anh là anh Vân nhé.”
“Thật ngại quá anh Vân, giao thông Yên Kinh tương đối tắc nghẽn nên về có hơi trễ, thật ngại quá.”
"Tôi ở đây đại diện nhà họ Hạ xin lỗi anh.”
Gia Cát Vân lặng lẽ nhìn Hạ Thiên Hạo đi ra, thấy dáng vẻ xin lỗi hèn mọn của đối phương cũng không nhịn được nói.
"Cậu là ai?”
"Đây mà gọi là về trễ một chút à? Tôi đã đợi ở chỗ này gần hai tiếng đồng hồ!”
Hạ Thiên Hạo xin lỗi liên tục, cũng tự giới thiệu.
"Tôi là Hạ Thiên Hạo, là anh thứ hai của Tiểu Bạch.”
"Anh cả định cư ở nước ngoài, cho nên trong mấy người trẻ tuổi nhà họ Hạ tôi lớn tuổi nhất.”
"Ông nội tôi đang đợi cậu Gia Cát Vân trong phòng khách.”
“Còn chuẩn bị cho anh bữa sáng đặc sắc nhất của Yên Kinh chúng tôi, anh Vân nhất định phải nhấm nháp một phen đấy.”
Có thể nói bây giờ Gia Cát Vân vừa cóng vừa đói, bụng bắt đầu vang lên âm thanh kháng nghị, hai chân cũng không thể không run rẩy.
Từ nhỏ anh ta đã được nuông chiều, làm gì có chuyện phải chịu khổ như thế này, ở Thục Xuyên chỉ cần anh ta ra ngoài thì tất cả mọi người phải tiền hô hậu ủng.
Đứng ở chỗ này quá lạnh, anh ta cũng muốn ăn gì đó, chỉ có thể nói.
"Vậy được rồi, chúng ta đi vào đi.”
Gia Cát Vân đi vào phòng khách liền thấy một ông lão khí chất hiên ngang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Không cần nghĩ cũng biết đây là Hạ Quang Thần của nhà họ Hạ.
------
Dịch: MBMH Translate