Vì chuyện hôm nay liên quan tới Hạ Tiểu Bạch nên bác cả Hạ Văn Quốc cũng trực tiếp kiếm cớ chạy ra, ông tuyệt đối sẽ không mắc cùng một sai lầm nữa.
Hạ Quang Thần nói với giọng điệu bình thản: “Cậu chính là cháu trai thứ hai của ông già Gia Cát, Gia Cát Vân?"
"Lần trước gặp cậu vẫn là một đứa nhóc còn mặc quần yếm, lúc đó cậu còn tè ra quần, rồi đưa tay bóc phân cho vào miệng.”
"Ký ức của ông già này về cảnh tượng kia thật sự vẫn như mới hôm qua, haha.”
Gia Cát Vân... Thấy ông ta làm nhục mình như thế thì siết chặt nắm đấm, quả nhiên cả nhà đều là những kẻ không có tố chất.
Cách đãi khách như thế! Để người ta đứng đợi ở ngoài gần hai tiếng thì thôi đi.
Bây giờ còn nói mấy lời nhục nhã như thế này! Đơn giản chính là khinh người quá đáng!
Nhưng đối phương là người lớn, mình không thể mở miệng nói lại, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy mình rất không có gia giáo.
Gia Cát Vân cắn răng chắp tay nói: “Xin chào ông Hạ, con chính là Gia Cát Vân.”
"Hôm nay tới đây là để nói chuyện hôn ước giữa hai nhà chúng ta.”
"Con nghe ông nội nói thiên kim duy nhất của nhà họ Hạ đẹp như tiên nữ, không biết có thể bảo cô ấy ra nhìn được không.”
“Dù sao thì nói không chừng cô ấy chính là chị dâu tương lai của con.”
Gia Cát Vân đã quyết định.
Đợi lát nữa Hạ Tiểu Bạch kia ra nhất định phải nhục nhã cô ta một phen.
Với thẩm mỹ của ông nội thì đẹp như tiên nữ trong mắt ông chỉ sợ vì cô ta là một nhỏ béo gần 100kg mà thôi.
Huống chi nhà họ Hạ nổi tiếng là gia tộc gay, chỉ sợ cô ta còn có một cái mặt như đàn ông.
Hạ Quang Thần mím môi một, khinh thường trong lòng, chỉ bằng hai anh em này sao xứng với cháu gái bảo bối nhà ông chứ.
Nhưng ngoài mặt ông vẫn vuốt râu cười nói.
"Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ông cũng có chút không nỡ.”
“Nhưng hôm nay cháu gái bảo bối của ông không có ở nh…. Nên không cách nào bảo con bé ra gặp con được.”
Gia Cát Vân nghe nói Hạ Tiểu Bạch không có ở đây thì trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ vừa rồi.
Nếu như nhan sắc xinh đẹp thì làm sao có thể không dám ra gặp mặt.
Chỉ sợ là trông quá xấu xí nên mới ngại xuất hiện.
"Như vậy thì con cũng không gấp, anh con nói nhất định phải mang về thông tin của Hạ Tiểu Bạch một cách cặn kẽ.”
“Con sẽ ở lại đây, mọi người không để ý chứ?”
Hạ Quang Thần và ba đứa cháu trai liếc nhau, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Nếu như hôm nay không khiến cậu tàn phế thì chúng tôi không phải nhà họ Hạ.
Còn muốn ở lại đây? Đúng là không biết sống chết.
Tuy rằng trong lòng Hạ Quang Thần cười lạnh, nhưng nếu tên này quyết tâm ở lại thì cũng có chút khó khăn.
Ông không thể để Hạ Tiểu Bạch cả đời không trở về, trông vậy thôi chứ ông rất nhớ cô cháu gái bảo bối của ông đó.
Hạ Thiên Hạo cũng nói: "Vân lão huynh... Sân Hạ gia nhà chúng tôi rất nhỏ, nếu như anh thật sự ở lại có khi nào sẽ cảm thấy ấm ức hay không?"
Hạ Thiên Minh cũng nói: "Hay là để tôi sắp xếp đặt cho anh một phòng trong khách sạn năm sao, toàn bộ chi phí Hạ gia chúng tôi sẽ bao hết.”
Hạ Thiên Vũ: "Tôi cũng nghĩ vậy.”
Đây đã là cơ hội cuối cùng mấy người Hạ gia cho Gia Cát Vân lựa chọn.
Nếu như đối phương còn ngoan cố ngu muội nữa thì đành phải sử dụng chút thủ đoạn.
Dáng vẻ Gia Cát Vân cao ngạo, như đinh đóng cột nói.
“Ha ha, vẫn là câu nói kia, để đại tiểu thư của các người đi ra đây gặp một lần, nếu không công tử đây sẽ không rời đi!”
“Các người không phải nói chuẩn bị bữa sáng cho tôi sao, tôi bây giờ vừa lạnh vừa đói.”
Hạ Thiên Thần thấy thế ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Ha ha như vậy cũng được thôi, để tôi bảo Thiên Hạo sắp xếp chỗ ở cho anh.”
“Ăn sáng xong rồi nói sau.”
Hạ Thiên Hạo nói với Hạ Thiên Minh: "Thiên Minh hãy để Gia Cát công tử nếm thử mỹ thực đặc sắc của Yến Kinh chúng ta.”
Sau đó nhìn về phía Gia Cát Vân nói: "Vân lão huynh, ở Yến Kinh chúng ta có một tập tục là khi chủ nhân mời khách người ăn đồ ăn nhất định phải ăn hết toàn bộ.”
“Nếu không chính là không tôn trọng chủ nhân.”
Gia Cát Vân mặc dù có chút nghi hoặc đối với những lời này, nhưng mà bây giờ anh ta đói đến mức hai chân đều đang run rẩy.
Chỉ muốn ăn một miếng thức ăn.
Anh ta nghe nói vịt quay Yến Kinh là món ăn đặc biệt nổi tiếng nhất Yến Kinh.
Chẳng lẽ Hạ gia chuẩn bị mời mình ăn vịt quay Yến Kinh?
Nghĩ đến đây anh ta vô thức nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu thèm ăn.
Rất nhanh Hạ Thiên Minh đã bưng một chén lớn đựng chất lỏng màu nâu đến trước mặt Gia Cát Vân.
“Gia Cát công tử mời nếm thử đi, đây chính là mỹ thực đặc sắc nhất của Yến Kinh chúng tôi.”
Gia Cát Vân theo bản năng tiếp nhận cái chén, cảm thấy hình như lạnh bất thường.
Anh ta ngửi một cái, nước trong chén hình như còn tản ra mùi hôi thối của đồ ăn thừa, thiếu chút nữa khiến anh ta nôn ra.
------
Dịch: MBMH Translate