“Đây... Đây là cái quỷ gì! Đồ ăn thừa à! Thối như vậy!”
“Hay là các người đang đùa giỡn tôi?”
Hạ Thiên Hạo cười ha hả: "Ai, Vân lão huynh không nên tức giận nha, đây chính là thứ tốt!
Trước kia nó chính là mỹ thực trong cung đình đó, tên là nước đậu xanh.”
Anh nhìn Gia Cát Vân nói: “Vân lão huynh ở chỗ Yến Kinh chúng tôi có tập tục khi chủ nhân mời khách nhân ăn cái gì thì phải ăn hết toàn bộ.”
"Nếu Vân lão huynh không tin có thể lên Baidu, bữa sáng của người Yến Kinh chúng tôi thường xuyên ăn cái này."
“Không nên chỉ vì nhìn có vẻ không thuận mắt và có mùi vị không thơm lắm, nhưng vẫn được người Yến Kinh yêu thích.”
"Lý do là vì nó rất giàu protein, vitamin C, chất xơ thô và đường, còn có tác dụng giải nhiệt, thanh nhiệt, ôn dương, kiện tỳ, nhuận vị, giải độc, trị táo bón,…."
Hạ Thiên Minh cũng vỗ vỗ bả vai anh ta cười nói.
“Chúng tôi coi Gia Cát công tử là khách quý nên mới mời anh uống cái này.”
“Ở Yên Kinh có câu danh ngôn: Chưa từng uống nước đậu xanh, không tính là đã đến Yên Kinh.”
“Nếu như không tin anh hoàn toàn có thể lên tra!”
Gia Cát Vân với tư cách là người Thục Xuyên hoàn toàn chưa từng nghe qua thứ đồ này.
Đành nửa tin nửa ngờ mở điện thoại di động lên Baidu tra xem rốt cuộc thứ này là thứ gì.
Nhưng đáp án nhận được lại giống như người Hạ gia nói.
Đây thật sự là mỹ thực cung đình, tương truyền hình như bắt đầu từ thời Tống Liêu.
Nhưng mà cho dù là mỹ thực cung đình, nhưng cái thứ gọi là nước đậu xanh mà ngửi như mùi đồ ăn thừa này anh ta cũng nuốt không nổi.
Hạ Quang Thần đỡ chòm râu bạc cười nói: "Sao còn chưa uống? Có phải không nể mặt Hạ gia chúng tôi không?”
“Nếu như không cho Hạ gia chúng tôi mặt mũi, lão phu cũng đi đến Gia Cát gia các người giương oai!”
Gia Cát Vân nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy hơi ghê tởm nhìn chằm chằm nước đậu xanh.
“Trên Baidu nói ăn thứ này cần đồ ăn kèm.”
Hạ Thiên Hạo trực tiếp nhét hai cái bánh bao lớn cho anh ta: "Cầm đi, một miếng bánh bao một miếng nước đậu xanh, cực kỳ ngon miệng."
Gia Cát Vân nhắm mắt uống từng ngụm từng ngụm, trong quá trình uống thiếu chút nữa không nhịn được phun ra.
May mà nhét bánh bao vào trong miệng mới có thể mạnh mẽ nuốt xuống.
Hạ Thiên Hạo thấy thế đẩy Hạ Thiên Minh bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Phần còn lại của “Nửa bước cuồng tiếu” em ném đi chưa?”
Vẻ mặt Hạ Thiên Minh mơ hồ: "Em bỏ cả gói vào trong nước đậu rồi!”
Hạ Thiên Hạo.................. “Đó chính là phân lượng của hai người, chỉ cần một phần là có thể khiến anh ta run rẩy cười điên cuồng.”
"Em bỏ cả phần của hai người vào, có khi nào trong khi cười như điên thì anh ta chết luôn hay không!”
Hạ Thiên Minh.................. “Anh cũng không nói đó là phần của hai người mà! Em cho rằng một gói là một phần nên đổ toàn bộ vào!”
Hạ Thiên Hạo thật sự sợ Gia Cát Vân sẽ cười đến chết, vội vàng cướp lấy nước đậu mới chỉ uống một nửa.
Gia Cát Vân???
Hạ Thiên Vũ cũng phát hiện bất thường, nhỏ giọng hỏi Hạ Thiên Minh.
“Anh ba anh cùng anh hai hạ thuốc gì cho Gia Cát Vân vậy?”
Hạ Thiên Minh nhỏ giọng nói: "Mua được từ trong tay chuyên gia chỉnh cổ “Nửa bước cuồng tiếu”.”
“Chỉ cần ăn không chỉ nhịn không được điên cuồng cười, hơn nữa còn có thể ăn nói lung tung.”
Hạ Thiên Vũ khẩn trương lo lắng hỏi: "Sẽ không sao chứ?”
Hạ Thiên Minh: “Cái thứ này trước kia bọn anh đã dùng qua vài lần... Nhiều nhất là cười đến hư thoát, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Hạ Quang Thần thấy thế cũng nói: "Vậy thì bữa sáng ăn xong rồi, mời ngồi đi."
Gia Cát Vân cảm thấy có chút cảm kích nhìn về phía Hạ Thiên Hạo không ép anh ta uống hết thứ quỷ quái kia, thật sự là cực kỳ khó uống.
Đang lúc mọi người ngồi xuống.
Dược hiệu “Nửa bước cuồng tiếu” bắt đầu phát tác trong thân thể Gia Cát Vân.
Anh ta trực tiếp nhịn không được "Phì" cười ra tiếng.
Gia Cát Vân tự mình cũng cảm thấy mơ hồ, như thế nào đột nhiên cảm giác rất muốn cười.
Anh ta chỉ có thể cứng rắn nhịn lại, nhưng mà càng cố gắng nhịn anh lại càng muốn cười, nhịn nghẹn đến độ mặt đều đỏ hết lên.
Hạ Thiên Hạo làm bộ quan tâm hỏi: "Vân lão ca anh không sao chứ?”
Nhưng vào lúc này ngoài đại sảnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ thấy vài người mặc áo trắng tang đi vào.
Dẫn đầu là một nam một nữ, nước mắt đều đang chảy đầy mặt, biểu cảm bi thương cực độ.
Mọi người Hạ gia liếc mắt một cái lập tức nhận ra hai người cầm đầu.
Bọn họ chính là con trai thứ hai của Vương lão đầu Vương gia Vương Đông Lai và vợ.
Thấy thế Hạ Quang Thần chợt cảm thấy không ổn, đứng lên vội vàng hỏi.
“Đông Lai cháu đây là?”
Vương Đông Lai lau nước mắt nghẹn ngào nói.
“Hạ lão gia... Cha cháu vừa qua đời cách đây không lâu...”
“Các người khi còn sống là bạn cũ, lần này chúng cháu đến báo tang muốn mời Hạ lão gia tiễn ba cháu đoạn đường cuối cùng.”
Hạ Quang Thần nghe vậy vẻ mặt lập tức lộ vẻ bi thương, chậm rãi ngồi xuống ghế.
------
Dịch: MBMH Translate