“Không ngờ Vương lão đầu thật sự đi trước lão phu một bước, ai...”
“Ta và ba cháu là bạn cũ mấy chục năm rồi, bây giờ ta sẽ tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng.”
Vương Đông Lai nức nở nghẹn ngào nói.
“Đa tạ Hạ lão gia, ba cháu trên trời có linh thiêng sẽ cảm thấy vui mừng.”
Hạ Quang Thần hỏi: "Ba cháu đi như thế nào...”
“Tuần trước ta còn chơi cờ với ông ấy. Thấy thân thể ông ấy vẫn khá ổn mà.”
Vợ Vương Đông Lai lau nước mắt.
"Lão gia nhà cháu đột nhiên đau tim qua đời, sự việc đến thật sự quá đột ngột, trong lòng chúng cháu đều không có chuẩn bị."
“May mà bác cả ở nhà không đi xa, nếu không... Chúng cháu cũng không biết phải làm sao bây giờ hu~ hu~ hu~.”
Vợ Vương Đông Lai và hai đứa con của bọn họ đều đã không nhịn được khóc thành tiếng.
“Con nhớ ông nội rồi!”
“Khi còn bé ông nội mua rất nhiều kẹo cho chị em chúng con ăn hu~ hu~ hu~.”
Bảy tám người làm bên cạnh cũng chỉ có thể tiến hành trấn an.
Nhưng mà chính trong tình cảnh bi thương như vậy, xuất hiện liên tiếp vài tiếng cười không thích hợp.
“Ha ha...... Ha ha ha...... Không được...... Tôi không nhịn được cười. ̋ “(๑ ˃́ ꇴ ˂̀ ๑)
Hạ Thiên Hạo...... Σ (°△°|||)︴
Hạ Thiên Minh..................!!! ∑(°Д°ノ)ノ
Hạ Thiên Vũ................ (ง˙o˙)ว
“A ha ha ha, thật sự quá buồn cười...... Không được...... Tôi thật sự không nhịn cười được......”
“Oa ha ha.” Gia Cát Vân vỗ đùi điên cuồng cười.
Ba huynh đệ Hạ gia thấy Chư Cát Vân còn đang điên cuồng cười.
Lại nhìn đám người Vương gia tay đang nắm thành đấm, sắc mặt xanh mét nghiến răng nghiến lợi.
Trực tiếp đổ mồ hôi thay cho Gia Cát Vân.
Vương Đông Lai trực tiếp chỉ vào Gia Cát Vân còn đang cười điên cuồng.
“Vị công tử này là ai! Tôi vừa mới đến báo tang!”
“Cậu vì sao điên cuồng cười như vậy!”
“Có phải ba tôi chết rồi cậu rất vui vẻ phải không?”
Những người ở Vương gia bao gồm bảy tám người làm đã vây Gia Cát Vân ở chính giữa.
“Nếu hôm nay cậu không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Gia Cát Vân nhịn cười rất là khó chịu, cảm giác muốn cười mãnh liệt này khiến anh ta muốn chết.
Anh ta hung tợn nhìn chằm chằm ba anh em Hạ gia.
Chính là vì uống nước đậu xanh bọn họ đưa đến nên mới bắt đầu nhịn không được cười.
Trán anh ta chảy mồ hôi nhìn về phía những khuôn mặt đanh lại của người nhà họ Vương, không biết mở miệng giải thích như thế nào.
Bởi vì anh ta hiện tại chỉ muốn cười...
“Phụt!”
“Phụt!”
“Ha ha ha, thật buồn cười... Thật sự quá cười...”
“Vương lão gia chết tôi thật sự rất đau...... Oa ha ha ha, cười chết tôi rồi!” ʱ ª ʱ ª ʱ ª(ᕑᗢᓫ∗) ˒
Mặt Vương Đông Lai xanh mét.
Vương gia bọn họ ở Yến Kinh cũng là đại gia tộc có danh vọng, đây là lần đầu tiên bị người ta vũ nhục như thế.
“Hạ lão gia! Người này là khách của Hạ gia các người!”
“Cháu vừa mới đến báo tang, người này thế mà cứ cười điên cuồng, quả thực chính là không để Vương gia chúng cháu vào trong mắt."
“Hôm nay nếu không phế cậu ta thì không xứng đáng với phụ thân vừa mới qua đời.”
Hạ Quang Thần hung hăng trừng mắt nhìn ba anh em Hạ Thiên Hạo một cái, nhất định là bọn họ gây ra họa.
Hạ Thiên Hạo vội vàng tiến lên cung kính nói với Vương Đông Lai.
“Chú Đông Lai!”
“Vị này là nhị công tử Gia Cát Vân của Gia Cát gia, lần này đến Hạ gia chúng cháu là có chuyện muốn nói.”
“Gia Cát Vân công tử có lẽ chỉ là do bi thương đến đỉnh điểm mới có thể cười to, có lẽ là do như vậy...”
Vương Đông Lai vung tay áo: "Gia Cát gia đúng không! Chuyện này Vương gia chúng ta đã nhớ! Sớm muộn gì cũng đến tìm lời giải thích!”
"Nhưng hôm nay người này phải trả giá."
“Đánh cho tôi! Đánh thật mạnh!”
Một đám người chen chúc đến trước mặt Gia Cát Vân.
Gia Cát Vân sợ đến mức quỳ rạp xuống đất nhìn đám người dũng mãnh nhà họ Vương...... Nhưng vẫn không nhịn được cười to.
“Oa a a, ha a a, các người muốn làm gì...... A ha ha ha......” ʱ ª ʱ ª ʱ ª(ᕑᗢᓫ∗).
“Tôi không được, thật sự nhịn cười không được...... Thật sự rất buồn cười!”
Mọi người nhìn khuôn mặt anh ta đã đắc ý còn dám cười.
Rốt cuộc không nhịn được vung nắm đấm, nhấc chân mạnh mẽ đạp vào người Gia Cát Vân.
Một trận quyền cước đấm đá.
Bịch bịch bịch......
Bộp bộp bộp......
Thậm chí ngay cả giày cũng bay ra thiếu chút nữa đập vào Hạ Quang Thần.
“Oa a a...... Các ngươi đừng đánh nữa, thật sự sẽ chết...... Ha ha ha...... ̋ (๑ ˃́ ꇴ ˂̀ ๑)
“Thật sự là cười chết tôi rồi...... Đừng đánh... Ha ha ha!”
Người nhà họ Vương đánh đến đổ mồ hôi đầm đìa, mặt mũi Gia Cát Vân cũng bầm dập nhưng vẫn cười ha ha như cũ.
"Tên nhóc trông có vẻ tuấn tú này chẳng lẽ là kẻ ngốc, chúng ta đánh cậu ta như vậy mà vẫn còn cười điên cuồng." Vợ Vương Đông Lai là Tần Tuyết Cầm sâu kín nói.
Vương Đông Lai cũng cảm thấy tò mò, mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Hạ Quang Thần.
Lúc này Hạ Thiên Minh đứng ra giải thích.
“Đúng như lời dì Tần nói, đầu Gia Cát Vân quả thật có chút không bình thường.”
“Anh ta thuộc về loại người càng bi thương càng muốn cười.”
"Mọi người xem anh ta bị đánh thành như vậy vẫn điên cuồng cười như cũ, kỳ thật trong lòng anh ta là đang khóc đấy."
------
Dịch: MBMH Translate