“Cái chết của Vương lão gia cũng giống như vậy, tuy rằng ngoài mặt anh ta cười điên cuồng, kỳ thật trong lòng là đang bi thương.”
Vương Đông Lai nhíu mày nhìn Gia Cát Vân quỳ rạp trên mặt đất như một con chó chết mà vẫn còn đang cười.
“Lúc đau lòng cậu thật sự sẽ điên cuồng cười?”
Trong lòng Gia Cát Vân đang điên cuồng khóc, đã hận tất cả mọi người của Hạ gia thấu xương.
Nhưng hôm nay anh ta cũng chỉ có thể đáng thương gật đầu như gà mổ thóc với Vương Đông Lai.
Nếu không thật sự sẽ bị đánh chết.
“Đúng vậy ha ha ha...... Tôi càng đau lòng càng muốn cười...... A ha ha......”
Anh ta cười một cái lại gật đầu một cái, nước mắt đều chảy ra.
Vương Đông Lai có chút nửa tin nửa ngờ: "Thế chuyện hôm nay coi như xong!”
“Bằng không cho dù cậu là người của Gia Cát gia cũng phải băm nhỏ ném xuống biển cho cá ăn.”
Hạ Quang Thần thấy thế cũng nói: "Được rồi được rồi Đông Lai, bây giờ chúng ta đi đến nhà cháu chuẩn bị tang lễ đi."
“Chuyện của tiểu bối để tiểu bối xử lý!”
Ông nhìn Hạ Thiên Hạo nói: "Mấy người nhớ chăm sóc tốt cho Gia Cát công tử, đừng để cậu ta chết là được.”
Ba anh em Hạ Thiên Hạo gật gật đầu: "Ông nội ông đi chuẩn bị tang lễ cho Vương lão gia đi...... Chúng cháu sẽ xử lý chuyện kế tiếp.”
Sau khi người nhà họ Vương rời đi.
Toàn trường chỉ còn lại ba anh em Hạ gia và Gia Cát Vân quỳ rạp trên mặt đất cười điên cuồng như một con chó chết.
“Gia Cát Vân anh không sao chứ?” Hạ Thiên Minh cẩn thận hỏi.
Hạ Thiên Hạo nói với Hạ Thiên Vũ: "Chuẩn bị cho Vân lão huynh một gian phòng đi, Tây viện không phải có chỗ trống sao?"
Hạ Thiên Vũ nâng Gia Cát Vân dậy: "Gia Cát công tử, tôi dẫn anh vào phòng nằm một chút, rồi gọi bác sĩ tư nhân cho anh."
Gia Cát Vân hôm nay có thể nói là người là dao là thớt mình là thịt là cá, anh ta cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Nhưng mà thù hôm nay xem như đã kết, đợi ngày sau dưỡng thương tốt nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Minh đỡ hắn đến một phòng trống.
Bên trong phủ kín tơ nhện... Cửa sổ đều bị thủng, nếu trời mưa không chừng còn có thể bị dột.
Hai người trực tiếp ném anh ta lên giường.
Gia Cát Vân: "Oa ha ha...... Ha ha ha...... Các người nhẹ một chút...... Đau chết tôi...... Ha ha ha......”
ʱ ª ʱ ª ʱ ª(ᕑᗢᓫ∗) ˒. ´¯(>▂<)´¯.
Hạ Thiên Minh nói: "Hạ gia nhà chúng tôi tương đối nhỏ, gian phòng này là phòng khách duy nhất.”
"Tuy rằng lâu năm không tu sửa có hơi nát một chút, nhưng mà người vẫn có thể ở được, anh cứ ở một đêm đi."
“Tôi chuẩn bị chăn đệm cho anh rồi, nhưng tôi khuyên anh ngày mai vẫn nên đến khách sạn ở đi.”
Hạ Thiên Vũ gật đầu: "Tôi cũng cho là như vậy.”
Không lâu sau bác sĩ tư nhân của đội ngũ chuyên nghiệp đến kiểm tra thân thể cho Gia Cát Vân.
Trải qua kiểm tra cũng không có gì đáng ngại.
Vì không muốn anh ta tiếp tục cười còn tiêm một liều thuốc trấn định.
Thời gian không biết qua bao lâu, đã là đêm khuya yên tĩnh.
Gia Cát Vân mới tỉnh lại trong một trận gió lạnh thổi qua, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Chỉ có một chút ánh trăng màu bạc ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng.
Gia Cát Vân hoảng sợ từ trong mộng tỉnh lại.
Trong mộng anh ta mơ thấy mình bị mấy anh em Hạ gia đẩy xuống vách núi, thi cốt không còn.
Anh ta sờ sờ trán, sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Cửa sổ của căn phòng rách nát này đều đã rách, mấy cái lỗ lớn căn bản không thể ngăn gió lạnh.
Lại nhìn chăn đắp trên người đều mốc meo.
Gia Cát Vân nghĩ đến giữa trưa hôm nay những người này cho mình uống nước đậu xanh nên mình mới không ngừng điên cuồng cười.
Hại anh bị đánh một trận sau khi Vương gia báo tang!!!
“Chỉ sợ chỉ có “Nửa bước cuồng tiếu” trong truyền thuyết mới có độc tính như vậy.”
Gia Cát Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Người Hạ gia chết tiệt quá không có tố chất! Ông đây sẽ không để yên cho các người!”
“Đại tiểu thư Hạ gia kia chắc chắn cũng không khá hơn chút nào, tuyệt đối là người vừa điêu ngoa vừa xấu xí.”
“Cô gái như vậy ai cưới thì người ấy xui xẻo?”
Gia Cát Vân nghĩ đến đây vẫn quyết định suốt đêm chạy về Thục Xuyên.
Nói chuyện Hạ gia bắt nạt người như thế nào cho ông nội, anh cả.
Anh rõ ràng là đại diện cho Gia Cát gia đến đây, thế mà bọn họ hoàn toàn không để Gia Cát gia vào mắt.
Gia Cát Vân muốn bò xuống giường nhưng chân đứng không vững lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Toàn thân đều cực kỳ khó chịu, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận, phải thở hổn hển hít từng hơi từng hơi.
Anh ta nhịn không được ho khan rồi lại hắt xì mấy cái, cảm thấy trời đất trước mắt có chút quay cuồng.
Gia Cát Vân giãy dụa nửa ngày mới miễn cưỡng ổn định thân hình đi hơn mười bước, nghĩ có nên ngày mai mới rời đi hay không.
Đầu Gia Cát Vân xoay vòng vòng lắc lắc đầu, anh thật sự sợ người Hạ gia nửa đêm đến gây sự.
Nửa cái mạng còn lại của mình đều phải ở lại nơi này.
Anh ta vẫn giãy dụa đi ra ngoài cửa.
------
Dịch: MBMH Translate