Nhưng bên ngoài tối như mực chỉ có đèn đường mờ nhạt mang đến một tia sáng.
“Cửa ra chết tiệt ở nơi nào? Đây là nơi quái quỷ gì!”
Gia Cát Vân đi hơn mười phút chung quanh vẫn là kết cấu đình viện hoàn toàn không có lối ra.
Vào ban đêm anh ta thậm chí còn không tìm được phòng cũ của mình.
Nhưng vào lúc này anh ta nhìn thấy phương xa có một chiếc cầu độc mộc, phía dưới là một con sông nhân tạo, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Thỉnh thoảng trong gió còn mang đến mùi thơm ngát ngọt ngào nhàn nhạt.
Gia Cát Vân thầm thở dài một tiếng: "Mùi thơm thật ngọt ngào mà?”
Loáng thoáng, như có như không...... Đây là mùi hoa dành dành!
Đã tháng chín rồi sao còn có hoa dành dành nở rộ?
Gia Cát Vân không cho rằng đây là mùi nước hoa, bởi vì nó thật sự quá ngọt quá thơm ngát.
Chỉ có hoa tự nhiên nở rộ mới có mùi thơm ngọt ngào như vậy.
Căn bản không phải thứ mà nước hoa có thể mô phỏng.
Gia Cát Vân cũng tạm thời không tìm được đường ra.
Chỉ có thể đi theo mùi hoa dành dành cực kỳ dễ ngửi này vượt qua cây cầu độc mộc.
Càng ngày càng gần.
Anh ta còn mơ hồ nghe được tiếng hát ngọt ngào, loại tiếng hát tuyệt vời này trực tiếp mang đến chấn động cho tâm hồn anh ta.
Giống như một người đang đắm chìm trong phiền não của thế gian bỗng gặp được vầng trăng sáng rọi thanh tẩy tâm hồn, quét sạch những ưu phiền của thế gian.
Chỉ nghe thôi Gia Cát Vân cũng cảm thấy mình thả lỏng hơn nhiều.
“Đã trễ thế này sao còn có tiếng con gái hát?” Gia Cát Vân lẩm bẩm nói.
Gia Cát Vân với tư cách là lãng tử trên tình trường, gặp được cô gái khiến mình có hứng thú tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Anh ta đi học theo tiếng ca tìm kiếm khắp nơi.
Càng nghe tiếng ca tuyệt vời này Gia Cát Vân càng cảm thấy trầm luân trong đó.
Gia Cát Vân thật sự rất muốn thấy khuôn mặt thật của cô gái này.
Cô gái có thể hát ra tiếng ca tuyệt vời như thế hẳn là một đại mỹ nữ nhỉ?
Gia Cát Vân suy nghĩ rồi chậm lại bước chân, bởi vì có câu gọi là hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn.
Nếu như cô gái này tướng mạo rất là bình thường hoặc là khó coi.
Chẳng phải là xé nát ảo tưởng của anh đối với thần nữ sao?
Chỉ cần không đi xem.
Cô gái hát ra tiếng ca tuyệt vời như thế này ở trong lòng anh vĩnh viễn đều là mỹ nhân khuynh thành.
Gia Cát Vân dừng bước, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhắm mắt lắng nghe tiếng ca tuyệt vời.
Tiếng hát này mang đến từng đợt gợn sóng cho cuộc sống hiện thực yên tĩnh, khiến trong lòng người nghe không khỏi lộp bộp một tiếng.
Giống như nhìn thấy một sinh mệnh khác, rực rỡ mà xinh đẹp, đó là hoa nở hoa tàn của thế giới bên kia, là rung động đến từ chỗ sâu nhất của máu và linh hồn.
"Tiếng ca này thực sự là chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe..."
"Nếu như không đi tìm, có lẽ đời này liền thật sự bỏ lỡ." Gia Cát Vân căn bản không cách nào áp chế sự tò mò trong lòng mình.
Cuối cùng nhịn không được lại một lần nữa cất bước, khi anh ta cách nơi phát ra tiếng ca càng ngày càng gần.
Mắt thấy ngay ở phía trước.
Đó là một cái sân nhỏ, giọng ca nữ tự nhiên tuyệt vời truyền ra trong sân nhỏ phía trước.
Bên trong tựa hồ còn có ánh lửa ấm áp.
Trong lòng Gia Cát Vân lúc này đã khẩn trương đến cực hạn, thậm chí miệng lưỡi còn hơi khô.
Anh bước từng bước từng bước đến gần sân cửa gỗ, cửa không khóa.
Anh chậm rãi đẩy cửa gỗ ra, không hề kinh động đến cô gái vẫn đang ngâm nga bên trong.
Khi anh ta đi vào sân, mùi hoa dành dành ngọt ngào càng thêm rõ ràng.
Đập vào mắt đầu tiên là một đống lửa thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.
Trên đống lửa còn có một ấm trà đang "xì xì" bốc hơi nóng.
Không biết đang hâm rượu hay đang pha trà.
Bên cạnh còn cắm hai xiên cá nướng nhỏ, lửa đốt lên tạo ánh lửa nhàn nhạt trên cá.
Khung cảnh thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.
Gia Cát Vân chỉ nhìn ánh lửa lấp lánh nhảy nhót trong đống lửa cũng đã cảm thấy ấm áp.
Ở trước đống lửa còn có một cô gái ngồi trên mặt đất, mặc một bộ váy màu xanh, tóc dài đến thắt lưng, rất có phong cách cổ xưa.
Đôi chân đẹp thon dài của cô hơi cong cong, trong tay ngọc còn cầm một cây gậy trúc thả câu vào ban đêm.
Gió nhẹ thổi qua lay động mái tóc đen của cô, phiêu dật đan xen dưới ánh trăng.
Tiếng ca tuyệt vời làm cho Gia Cát Vân cảm thấy như say đang từ trong miệng cô gái váy xanh phát ra.
Hạ Tiểu Bạch cầm cần câu trong tay, khi hệ thống an bài cô đã sớm biết Gia Cát Vân đến.
Nhưng cô vẫn giả vờ như không có việc gì ngâm nga thả câu, khóe miệng hồng hồng hơi nhếch lên.
Đêm nay không nắm chặt Gia Cát Vân này cô sẽ không phải đại sư trà nghệ nữa.
Gia Cát Vân lặng lẽ chậm rãi đến gần, sợ xúc động đến tiếng ca của cô gái váy xanh phía trước.
Nhưng lại không cẩn thận giẫm lên cành khô trên mặt đất.
Tiếng gỗ gãy "răng rắc" trong đêm vô cùng rõ ràng.
Cô gái váy xanh lập tức quay đầu lại, ngàn vạn sợi tóc nhảy múa theo động tác của cô, cô cảnh giác nhẹ giọng hỏi: "Là ai?”
------
Dịch: MBMH Translate