Chỉ là khoảnh khắc cô gái váy xanh nghiêng đầu, Gia Cát Vân mượn ánh trăng thấy rõ dung mạo cô gái.
Chỉ trong nháy mắt lập tức mở to hai mắt.
Trong mắt là kinh diễm, là khát vọng, là không thể tưởng tượng nổi! Tất cả đều hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta.
Trong nháy mắt Gia Cát Vân cảm thấy chính mình dường như đi vào tiên cảnh.
Anh phảng phất đi lên đến trên chín tầng trời gặp được tiên tử chỉ có trong tiên cảnh mới có thể tồn tại.
Đây là một cô gái có dung mạo tiếp cận hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết, da thịt trong suốt như tuyết như ngọc, dáng người lại càng uyển chuyển tinh tế.
Bộ trang phục phục cổ ở trên người cô gái phảng phất như hoà vào tự nhiên, như là mỹ nhân từ trong bức tranh mỹ nữ cổ đại đi ra.
Lúc này mỹ nhân nhíu mày, con ngươi trong suốt như băng tinh đang cảnh giác nhìn anh.
Đôi môi như cánh hoa hồng nở rộ nhẹ mở ra hỏi: "Công tử là ai? Vì sao lại ở trong sân của tôi?”
Hạ Tiểu Bạch cũng cười thầm đánh giá người này.
Quần áo mặc đều là hàng hiệu, nhưng dấu giày trên người cũng rõ ràng dị thường.
Vành mắt trái thâm quầng, má phải có một dấu bàn tay còn chưa biến mất, tóc cũng lộn xộn.
Xem ra cách đây không lâu đã bị người ta đánh một trận, sống mũi đều sưng đen.
Nhưng có thể nhìn ra được người này nhìn tổng thể hẳn là một soái ca.
Chỉ là hôm nay mặt mũi bầm dập thoạt nhìn rất là khôi hài.
Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch ngoài mặt lạnh lùng hỏi.
“Công tử vì sao đột nhiên xông vào trạch viện của tôi?”
Thanh âm thiếu nữ như u lan trong trẻo, dễ nghe, trong đêm yên tĩnh đặc biệt thanh thúy.
Gia Cát Vân đang nhìn tiên tử váy xanh trước mắt đến ngây người.
Thật sự là quá hoàn mỹ, đây tuyệt đối là cô gái đẹp nhất anh ta từng gặp trong đời này.
Ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ không có một chút tỳ vết, da thịt trắng như tuyết so với ánh trăng trong suốt còn trắng hơn, ở dưới ánh trăng bàng bạc phát sáng.
Máy tóc dài đan xen trong gió, phác họa dáng người yểu điệu của cô, bắp chân mảnh khảnh được tất chân mỏng manh bao bọc giống như tầng da thịt thứ hai, càng lộ ra vẻ thon dài gợi cảm hơn.
Cảm thấy rất tinh tế cho dù là nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy được một đôi chân dài trắng như tuyết bóng loáng.
Cô không trang điểm, khuôn mặt nhìn về phía mình, trong khí chất tao nhã mang theo thanh lịch và cao quý như băng.
“Tôi…” Gia Cát Vân nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Với tư cách là lãng tử tình trường, anh ta đã tán vô số gái, cái gì mà hoa khôi trường, tiếp viên hàng không, y tá, vợ người ta làm gì có người nào chưa từng tán qua!
Nhưng giờ vẫn là lần đầu tiên gặp được cô gái làm cho anh ta cảm thấy luống cuống, nhan sắc của đối phương thật sự quá hoàn mỹ.
Đôi mắt băng tinh của cô giống như một dòng nước trong, trong khoảnh khắc nhìn quanh, tự phát ra khí chất thanh nhã cao quý, làm cho người ta cứng đờ, tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn.
Nhưng đồng tử lại như câu hồn nhiếp phách, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta không thể không thần hồn điên đảo.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch kéo làn váy chậm rãi đứng lên, tay ngọc đặt cây gậy trúc sang một bên.
“Nếu công tử không nói lời nào, tôi sẽ gọi người.” Cô há cái miệng nhỏ nhắn nói.
Gia Cát Vân vội vàng làm ra một động tác dừng lại, anh rất muốn cứ như vậy ở cùng tiên tử lâu thêm chút nữa.
"Đừng hiểu lầm tiểu thư, tôi chỉ là lạc đường đi ngang qua nơi này nghe được có một cô gái đang hát ca khúc tuyệt vời."
"Giống như một con tàu lạc giữa đại dương gặp một nàng tiên cá đang hát và bị hấp dẫn đến đây."
“Hoàn toàn không có ý quấy rầy tiểu thư xinh đẹp.”
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán ra sau tai, mặc một bộ váy màu xanh dài toả ra khí chất thanh u, phảng phất như một đóa sen xanh tuyệt mỹ bên hồ, nở rộ rực rỡ.
Gió thổi loạn mái tóc đen của cô, cũng hoàn toàn thổi loạn trái tim của Gia Cát Vân.
“Thì ra là như vậy, công tử lạc đường vào trong đình viện này!”
“Nhưng mà đêm nay trăng tối gió to, công tử ăn mặc đơn bạc vẫn nên cẩn thận không lại sinh bệnh!”
“Vẫn nên tìm đường ra rồi trở về đi!”
Gia Cát Vân không ngờ vị tiên tử này lại vội vã đuổi khách như thế.
Anh quay đầu nhìn con đường đen kịt phía sau, lại nhìn mỹ nhân xinh đẹp trước đống lửa ấm áp phía trước.
Nếu như đêm nay cứ như vậy rời đi, có lẽ nửa đời sau anh đều sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Gia Cát Vân cắn răng một cái: "Vị tiên tử này.... Tôi... Tôi thật sự lạc đường..."
"Tôi không thể tìm thấy con đường để đi vào ban đêm, gió thu còn rất lạnh.”
"Có thể để tôi sưởi ấm trong lửa trại một đêm rồi rời đi không?"
------
Dịch: MBMH Translate