Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 741 - Chương 741: Tôi Đương Nhiên Tin Tưởng Công Tử Là Người Tốt

Chương 741: Tôi Đương Nhiên Tin Tưởng Công Tử Là Người Tốt Chương 741: Tôi Đương Nhiên Tin Tưởng Công Tử Là Người Tốt

Hạ Tiểu Bạch giả vờ nhíu mày, đôi môi anh đào còn chưa mở miệng, Gia Cát Vân tiếp tục nói.

“Tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tiểu thư, tôi tuyệt đối là người tốt...Người rất rất tốt.”

Gia Cát Vân đợi một hồi...... Thấy mỹ nhân chỉ nhíu mày, anh ta giãy dụa nói.

“Nếu tiên tử không muốn tôi ở lại nơi này.”

“Tiên tử có thể dẫn tôi rời khỏi cái đình viện này không?”

“Ban đêm tôi cũng không có cách nào biết đường...”

Hạ Tiểu Bạch khẽ thở dài một tiếng, trán hơi lay động.

"Tôi không thể rời khỏi khu vườn này."

Gia Cát Vân vội vàng hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ có người nhốt cô ở chỗ này?”

Hạ Tiểu Bạch lại khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần lộ vẻ hơi áy náy.

"Từ nhỏ thân thể tôi đã suy yếu, chỉ đi một chút thôi sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, rất ít rời khỏi chỗ này."

“Xin lỗi vị công tử này... Tôi không thể mang anh rời đi.”

Gia Cát Vân nhìn mỹ nhân động lòng người, anh chỉ có thể gật đầu?

“Thì ra là thế, hóa ra là do tiên tử thân thể suy nhược, cô vẫn nên ngồi xuống đi!”

“Người nói xin lỗi hẳn là tôi mới đúng, thật sự xin lỗi đã quấy rầy cô.”

Nói xong............ Anh ta đứng tại chỗ một hồi lâu.

"Vậy… Tôi đi đây.................." (•̥́ˍ•̀ू)

Cho dù anh ta có ngàn vạn lần không muốn.

Nhưng đối phương là một cô gái thân thể suy nhược.

Làm sao có thể để cho anh một chàng trai xa lạ cứ ở trong viện của cô được.

Đối phương không gọi người đã rất là thiện lương rồi.

Anh cất bước nửa ngày nhưng dưới chân tựa như có sức nặng ngàn cân kéo lại khó có thể dời bước.

Đang lúc anh xoay người đẩy cửa gỗ sân ra muốn rời đi.

Phía sau truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe như chuông bạc của tiên tử: "Công tử dừng bước...”

Gia Cát Vân nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện mỹ nhân váy xanh nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn mình.

Cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất biến mất, thay vào đó là một mỹ nhân thân thiện.

“Chuyện gì?” Anh ta nuốt một ngụm nước miếng hỏi.

Tiên tử váy xanh do dự một hồi, vẫn mím đôi môi mềm mại ướt át nói.

"Đêm nay thời tiết dần lạnh, anh lại ăn mặc đơn bạc như vậy, nếu công tử thề mình thật sự là người tốt."

“Ở lại bên đống lửa sưởi ấm đi!”

"Đã rất lâu rồi tôi không nói nhiều như hôm nay, có chút cô độc."

Trong lòng Gia Cát Vân như trăm ngàn cây đào nở rộ hoa.

Mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại bảo anh ở lại, còn nói cô cô độc.

Cô nam quả nữ ở chung trong một cái sân, không xảy ra chuyện gì cũng làm cho người ta khó có thể tin được.

Huống chi Gia Cát Vân cũng tự nhận mình rất đẹp trai, xứng đáng với bốn chữ “cao thủ sát gái”.

Cho dù anh cố nén hưng phấn để cho mình tỉnh táo, nhưng vẫn như cũ không áp chế được sung sướng trong lòng, giọng nói khi nói chuyện cũng có chút cà lăm.

“Tôi thề tôi tuyệt đối là người tốt, nếu không... nếu không nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử...”

Tay Hạ Tiểu Bạch nhẹ che đôi môi anh đào, nhịn không được phì cười, tiếng cười như chuông bạc.

“Được rồi, tôi chỉ đùa thôi, lời thề độc như vậy sau này cũng không cần nói nữa.”

“Công tử mời ngồi bên đống lửa đi.” Cô làm ra tư thế mời Gia Cát Vân.

Mỗi một động tác đều ưu nhã động lòng người, khuôn mặt mỉm cười nói.

“Đã rất lâu rồi tôi không nói chuyện với chàng trai trẻ tuổi nào ngoài mấy vị huynh trưởng.”

“Bọn họ đều nói con trai bên ngoài đều thèm muốn thân thể của cái cô gái, suy nghĩ cực kỳ đen tối, không muốn cho tôi tiếp xúc với các chàng trai bên ngoài."

Gia Cát Vân nghe vậy cực kỳ hổ thẹn, bởi vì anh ta chính là loại con trai tham lam thân thể của những cô gái xinh đẹp.

Hôm nay anh ta thề.

Nếu như có thể ở bên tiên tử tuyệt sắc này, anh ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hứng thú nào đối với các cô gái bên ngoài.

Cho dù là một vạn cô gái, cũng không bằng một người trước mắt.

Quanh năm ở sâu trong nhà, rất ít giao lưu với con trai, rất ít tiếp xúc với sự vật thế giới bên ngoài.

Cô tuyệt đối là một cô gái cực kỳ thuần khiết.

Không bị bất kỳ chuyện gì của nhân gian khói lửa làm cho ô nhiễm, thuần trắng tựa như một đóa sen trắng cô độc trên băng sơn.

“Yên tâm đi!”

"Tôi tuyệt đối không phải loại con trai chỉ biết thèm muốn thân thể phụ nữ như trong miệng cô nói." Anh ta cũng chỉ có thể che giấu lương tâm nói.

Hạ Tiểu Bạch nhàn nhạt cười, khẽ ừ một tiếng.

“Tôi đương nhiên tin tưởng công tử là người tốt.”

Gia Cát Vân...... (ー_ー)!!

Thân thể vốn cảm thấy rét lạnh của anh sau khi ngồi bên đống lửa lập tức ấm áp lại.

Nhìn một bên còn có cá nướng xì xèo chảy mỡ, bụng anh nhịn không được kháng nghị "ùng ục ùng ục".

Nghĩ đến sáng sớm đến bây giờ anh mới chỉ uống nửa chén nước đậu xanh, sau đó điên cuồng cười rồi bị người ta đánh cho một trận.

Có thể nói là đói không chịu nổi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment