Gia Cát Vân đã đói đến mức hai chân như nhũn ra, toàn thân vẫn đau đớn như cũ.
Nhìn cá nướng trong đống lửa đã nướng vàng óng ánh.
Không ngừng có mỡ từ trên thân cá chảy ra, nhỏ xuống đống lửa nổi lên ánh lửa nhàn nhạt.
Đồng thời một mùi thơm cũng phả vào mặt anh ta, ngửi thôi mà nước miếng cũng muốn chảy xuống.
Trong bụng phát ra âm thanh "ùng ục ùng ục".
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Tiểu Bạch khẽ cười nói.
“Tôi thấy công tử hình như rất đói, ăn cá nướng đi!”
“Đều là cá vừa rồi tôi thả câu câu được.”
Gia Cát Vân hơi đỏ mặt sờ sờ bụng.
Không thể chờ đợi được rút một con cá nướng từ trong đống lửa ra ăn từng ngụm từng ngụm, đây là một loại cá có khá ít xương cá.
Được nướng ngoài cháy trong mềm, tươi ngon nhiều nước.
Ăn vào trong miệng ngoại trừ hơi nóng miệng ra thì rất ít có xương.
Tuy rằng chỉ dùng muối đơn giản nhất để nướng nhưng vẫn giữ được hương vị nguyên chất của cá trắm đen.
Hạ Tiểu Bạch thấy dáng vẻ anh ta ăn như hổ đói, cảm thấy người này thật sự đói lả rồi.
Rất rõ ràng là bị đám người Hạ Thiên Hạo chỉnh rất thảm.
Buổi trưa hôm nay cô trở lại Hạ gia, ngay trong miệng Hạ Thiên Vũ đã biết quá trình bọn họ chỉnh cổ Gia Cát Vân.
Vốn chỉ định dùng nước đậu xanh phối với “Nửa bước cuồng tiếu” chỉnh cái tên này.
Nhưng không ngờ Vương gia đột nhiên đến báo tang...... Gia Cát Vân không nhịn được cười điên cuồng tại chỗ.
Kết quả có thể tưởng tượng...... Trực tiếp bị người của Vương gia đánh cho một trận. ╮( ̄⊿ ̄)╭ Đứa trẻ xui xẻo.
Hạ Tiểu Bạch mím môi anh đào nhẹ nói: "Trên người công tử tựa hồ có thương tích, chẳng lẽ công tử bị người khác đánh?"
“Công tử làm sao lại đến chỗ ở của tôi?”
Trong miệng Gia Cát Vân còn đang cắn một miếng thịt cá nướng lớn, ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân gần ở trước mắt.
Đôi mắt băng tinh của cô trong suốt cỡ nào, mang theo một chút quan tâm nhìn về phía mình.
Nghĩ đến sáng sớm hôm nay bị mấy anh em Hạ gia trêu đùa, lại nhìn tiên tử bây giờ quan tâm mình.
Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, nuốt miếng thịt cá trong miệng xuống, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Gia Cát Vân từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ chịu ấm ức như hôm nay.
Anh ta đường đường là công tử Gia Cát gia, đi đến đâu ai ai cũng a dua nịnh hót.
Anh ta cố nén nước mắt không chảy xuống, cắn răng nói.
“Người Hạ gia chết tiệt! Thù này không báo không phải quân tử!”
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ ấm ức của anh ta thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Đứa nhỏ này quả thật quá xui xẻo.
Cô vươn bàn tay ngọc trắng như tuyết vỗ vỗ bả vai Gia Cát Vân.
“Được rồi, ông nội tôi từng nói làm con trai thì nước mắt không thể dễ rơi.”
“Tôi tuy rằng không biết công tử đã trải qua chuyện gì, nhưng đều đã qua rồi.”
“Nếu cảm thấy không vui, tôi lại mời công tử ăn cá nướng.”
Hạ Tiểu Bạch cầm một con cá nướng đưa đến trước mặt Gia Cát Vân, nghiêng đầu, mái tóc đen mượt như thác nước trút xuống.
Trên khuôn mặt thanh nhã tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ngọt ngào tràn đầy cảm giác chữa lành.
Gia Cát Vân nhìn tiên tử đưa cá nướng đến, lại nhìn nụ cười hoàn mỹ tinh xảo tràn đầy cảm giác chữa lành trên mặt.
Đó là nụ cười của thiên thần.
Khuôn mặt cô lộ vẻ thanh tú thông nhã, lông mi nhếch lên giống như cánh chim, đôi mắt giống như cất giấu lưu ly làm say lòng người.
Càng như vậy cổ họng Gia Cát Vân càng nghẹn ngào, anh ta nức nở, lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Cô thật tốt...... Thật là một thiên sứ thuần khiết.”
“Nếu so với mấy người sáng sớm hôm nay gặp phải thì họ chính là ác ma, bọn họ đều là ác ma ác độc.”
“Tôi nhất định sẽ báo thù!”
Đêm thu, trăng sáng chưa tròn, một đóa mây xám trong suốt, nhàn nhạt che khuất ánh trăng.
Chung quanh phảng phất nổi lên hàng làn khói nhẹ, từng làn từng làn thoát ra, giống như rơi vào mộng cảnh.
Gia Cát Vân vừa ăn cá nướng mỹ vị, vừa thưởng thức tiên tử váy xanh bên người.
Cô ấy đẹp như vậy, cảm giác quanh thân phảng phất như có như không tiên khí phiêu phiêu.
Hai đầu lông mày lộ ra linh khí khác hẳn với những nữ tử phàm trần, khí chất linh hoạt kỳ ảo trong suốt.
Dường như có một vầng trăng sáng ẩn trong đôi mắt ấy, sáng và trong, tĩnh lặng và trong trẻo nhưng lại khiến lòng người ta mơ màng vô tận, tâm hồn bay cao.
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Thế gian làm sao có thể có tiên tử ôn nhu xinh đẹp như thế.
Nếu như là đang nằm mơ.
Gia Cát Vân tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Chẳng sợ không thể khinh nhờn, lẳng lặng nhìn cô thôi cũng đã rất là thỏa mãn rồi.
Huống chi lâu ngày sinh tình......
Gia Cát Vân véo đùi, dùng sức rất mạnh đến độ nước mắt bản thân cũng chảy ra.
Đây cũng không phải là mộng cảnh.
Nghĩ đến cô gái này cuối cùng phải lập gia đình.
Nếu như chồng cô không phải mình, thế thì cô sẽ làm nũng trong lòng người đàn ông khác.
Gia Cát Vân hoàn toàn không dám nghĩ tiếp cũng không dám tiếp nhận.
------
Dịch: MBMH Translate