Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 747 - Chương 747: Tôi Hy Vọng Được Biết Tên Của Em

Chương 747: Tôi Hy Vọng Được Biết Tên Của Em Chương 747: Tôi Hy Vọng Được Biết Tên Của Em

"Thì ra không phải là mình đang nằm mơ, thì ra tối qua mình thật sự gặp một người xinh đẹp như tiên nữ!”

Gia Cát Vân kích động muốn đi lên trước gõ cửa, nhưng đúng lúc này cánh cửa nhà gỗ nhỏ được mở ra.

Một mỹ nhân trắng hơn tuyết mặc một bộ váy trắng bước ra, tóc dài rũ xuống eo, khí chất trên người lạnh như băng tuyết, dáng người cao gầy, đường cong rõ ràng.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như tối qua.

Các đường nét trên gương mặt tinh xảo không tì vết, đôi môi mọng như hoa mai trong tuyết, làm cô càng thêm kiều diễm động lòng người.

Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn thấy Gia Cát Vân đã thức dậy từ lâu, cô mỉm cười.

“Anh thức dậy rồi? Tối qua ngủ ở ngoài chắc là lạnh lắm.”

"Uống ly nước nóng cho ấm người nhé.”

Gia Cát Vân ngơ ngác nhìn mỹ nhân như tuyết trắng, nụ cười kia như hoa sen tuyết trên núi băng, mùi hương cơ thể có thể làm cho hồn vía người ta say mê.

Anh ta chậm rãi nhận lấy ly nước cô đưa tới, đôi tay trước mặt như ngọc, mềm mại, làn da trơn bóng, phát ra ánh sáng như ngọc thạch cực phẩm, ngón tay thon dài làm người ta như muốn cắn một cái.

Cô cũng không sơn móng tay như những cô gái thời thượng ngoài kia, móng tay màu hồng nhạt mượt mà đáng yêu, căn bản không nhìn ra được chút tì vết nào.

Gia Cát Vân nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước nóng do chính cô chuẩn bị cho mình. ꉂ('ᗜ'*)

Rõ ràng chỉ là nước nóng bình thường nhưng khi uống vào miệng là như có hương thơm nhẹ nhàng.

"Cảm ơn em nhiều, em thật là tốt bụng.”

Hạ Tiểu Bạch thấy cả người anh ta xốc xếch, đến ban ngày nhìn kỹ mới thấy rõ, xem ra vết thương của anh ta khá nghiêm trọng.

Dùng mặt mũi bầm dập để hình dung cũng không quá đáng.

Cô mở miệng nói với Gia Cát Vân.

"Thời gian không còn sớm, anh nên rời đi sớm.”

"Trong đây có bản đồ của chỗ này.” Cô đưa một túi đồ trong đó có bản đồ cho Gia Cát Vân.

Gia Cát Vân nhận lấy rồi nhìn một chút, là một chiếc khăn tay màu trắng rất đẹp, bên trên vẫn còn đọng lại mùi hương thơm ngát.

Bản đồ cho thấy đường ra cách chỗ này không xa, nhưng anh ta thật sự không nỡ rời đi.

"Em…. Tôi… tôi có thể ở lại chỗ này dưỡng thương hay không…. đến trưa tôi sẽ đi.”

Đôi mắt trong veo của Hạ Tiểu Bạch hiện lên sự quyết tâm.

“Anh thật sự cần phải đi, nếu như để người nhà tôi biết có đàn ông đến chỗ tôi thì bọn họ sẽ tức giận.”

"Đến lúc đó anh Gia Cát thật sự sẽ không đi được nữa.”

Gia Cat vân siết chặt nắm đấm: “Tôi hy vọng được biết tên của em.”

Hạ Tiểu Bạch mấp máy môi anh đào, nói.

“Tôi đã nói, nếu có duyên gặp lại sẽ nói cho anh biết.”

"Tôi có linh cảm rằng chẳng mấy chốc chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, đến lúc đó anh sẽ biết tên của tôi.”

“Anh vẫn nên đi nhanh đi.” Cô dứt lời, trong đôi mắt rưng rưng hiện lên vẻ mong đợi, rồi mới quay đầu trở về nhà gỗ.

Gia Cát Vân nghe tiếng thúc giục của cô, nhìn đôi mắt ngấn lệ mang vẻ mong chờ.

Công giống như một nàng công chúa mắc kẹt trong lâu đài của rồng đợi một vị hoàng từ đến cứu.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trở lại,” Tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của em!

Nói xong, Gia Cát Vân cất bước nặng nề rời đi.

Gia Cát Vân đi mười mấy phút mới rời khỏi còn đường phức tạp này.

Sau khi rời khỏi căn nhà lớn này, Gia Cát Vân tìm một khách sạn chuẩn bị ở lại lâu dài.

Bởi vì anh ta muốn chuẩn bị chiến đấu lâu dài, nếu như cô ấy phải lập gia đình thì anh ta sẽ trực tiếp đi cướp hôn!

Sau đó anh ta đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, và được kê một số loại thuốc trị bầm và trầy xước.

Trở lại khách sạn, anh ta sắp xếp vật dụng sinh hoạt lâu dài, sau khi làm xong thì trời cũng đã chạng vạng tối.

Gia Cát Vân ngồi trên giường... Trên sống mũi còn dán băng dán cá nhân

Anh ta nhịn không được mà cầm chiếc khăn trắng kia đưa lên mũi ngửi ngửi, còn bày ra biểu cảm tham lam, ngửi một lần nữa rồi cười ngây ngô.

(Anh ta thật sự không sợ Hạ Tiểu Bạch dùng khăn này lau chân?)

"Thơm quá... . . Thật thơm quá, toàn là mùi thơm của tiên nữ.”

Anh ta nằm trên giường lăn lộn không ngừng ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~

Chỉ nghĩ một chút về nhan sắc thần tiên tuyệt mỹ và nụ cười ấm áp động lòng người, thậm chí Gia Cát Vân còn muốn dùng khăn tay giải quyết nhu cầu một lần.

Nhưng vào lúc này, anh em của anh ta, Lý Tu gọi tới.

Gia Cát Vân hơi mất kiên nhẫn nhận cuộc gọi hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì.”

Lý Tu cười ha ha: "Anh họ đừng quên hẹn ước của chúng ta tối hôm kia.”

"Anh nói muốn em tìm cho anh mấy em gái xinh đẹp.”

“Em tìm được rồi, đều là mấy em gái sinh viên tài năng xinh đẹp.”

"Mặc dù giá cả rất đắt nhưng rất đáng giá, dáng người không dám chắc nhưng gương mặt chắc chắn là xinh đẹp.”

"Muốn biết dáng người các em ấy như thế nào thì anh họ cần tự mình kiểm tra mới biết được.”

Gia Cát Vân nhìn chiếc khăn trên tay một chút, nhớ lại ánh mắt ngấn lệ chờ mong của tiên nữ lúc chia tay.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment