Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 746 - Chương 746: Tuy Mấy Em Gái Sinh Viên Rất Tốt, Nhưng Tôi Không Phải Loại Người Như Vậy!

Chương 746: Tuy Mấy Em Gái Sinh Viên Rất Tốt, Nhưng Tôi Không Phải Loại Người Như Vậy! Chương 746: Tuy Mấy Em Gái Sinh Viên Rất Tốt, Nhưng Tôi Không Phải Loại Người Như Vậy!

Nếu như tiếp tục phát triển thuận lợi thì việc chen vào hàng ngũ năm gia tộc lớn nhất cũng không phải không được.

Mà anh ta, Gia Cát Vân, còn là nhị công tử nhà Gia Cát.

Bỗng nhiên Hạ Tiểu Bạch nhẹ giọng nói: "Anh nhìn tôi….”

Gia Cát Vân cũng đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ váy xanh.

Hai người gần như sóng vai đứng cùng nhau.

Cô gái chỉ đứng yên ở đó không nhúc nhích mà cũng không cách nào che giấu được dáng người uyển chuyển và dung nhan động lòng người, làn da óng ánh phát sáng, thổi là tan.

Mái tóc đen bay phấp phới trong gió, tỏa ra mùi hương hoa dành dành thơm ngát, đẹp đến mức hệt như một tiên nữ.

Gia Cát Vân chỉ thấy gò má cô hơi ửng hồng, môi anh đào hơi hé muốn nói lại thôi, mi mắt hơi lay động, từng hơi thở đều lộ ra vẻ phong tình.

Gia Cát Vân đã có mấy ý nghĩ kỳ quái, vì sao cô ấy lại nhìn mình chằm chằm đầy ẩn ý như vậy? Chẳng lẽ cô ấy thích mình sao?

Nhất định là như vậy! Nếu không thì sao cô ấy lại nhìn mình với vẻ mặt đỏ bừng như vậy!

Gia Cát Vân thậm chí còn cảm thấy miệng hơi khô: “Em có gì muốn nói với tôi sao?”

Hạ Tiểu Bạch mấp máy bờ môi căng mọng ướt át, cuối cùng chỉ cười dịu dàng rồi nói.

“Không có gì... Chẳng qua là tôi cảm thấy nếu như được quen biết anh sớm hơn một chút thì tốt biết bao.”

"Nếu như có thể lựa chọn... thì có lẽ anh Gia Cát cũng là một lựa chọn không tệ để làm chồng.”

“Dù sao thì anh Gia Cát cũng là người tốt.”

Gia Cát Vân lại choáng váng thêm lần nữa…. anh ta cho rằng mình đã nghe nhầm…. trong lòng hưng phấn như có một đàn hươu đang chạy loạn.

"Em… em thích tôi sao?”

Hạ Tiểu Bạch chỉ rũ mắt, gương mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng, không dám nhìn Gia Cát Vân.

"Tôi…. Tôi mới không có thích anh đâu…. Anh đừng nghĩ lung tung.”

"Dù sao thì tôi cũng là một cô gái đã có hôn phu.”

Dứt lời... ... .

Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng đi liên tục tới bên hồ sen, hoa sen ở đây đã tàn hết từ lâu, một làn gió nhẹ làm đong đưa mái tóc dài tới eo của cô.

Cô lẳng lặng nhìn về phía xa, cau mày, ánh mắt có chút cô đơn.

Gương mặt như tranh vẽ kết hợp với hàng mi đang nhíu lại kia, giống như một bức họa tiên nữ vĩnh hằng.

Gia Cát Vân đứng ở một bên lẳng lặng nhìn cô, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Dù cho hôn phu của cô ấy là ai, cho dù là ông trời thì anh ta cũng muốn đánh cho tàn phế.

Giám giành phụ nữ với nhị thiếu gia nhà Gia Cát! Chỉ có thể xem như nó xui xẻo!

Thật lâu sau đó... thiếu nữ váy xanh mới quay đầu, đưa tay lên gỡ mấy sợi tóc vướng trên khóe môi, cười nhẹ.

"Được rồi…. Anh cứ ngủ lại cạnh đống lửa này một đêm trước nhé.”

"Tôi phải về phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi.”

Gia Cát Vân cũng gật gật đầu: "Ngủ ngon."

Gia Cát Vân nằm trên mặt đất, thậm chí anh ta còn có thể ngửi được mùi hương của mỹ nhân còn vương lại trên ghế.

Vừa nãy tiên nữ còn ngồi câu cá ở đây, đôi chân gợi cảm như ngọc như tuyết kia cũng dẫm lên trên này.

Không lâu sau trong nhà gỗ vang lên tiếng nước: “Là tiên nữ đang tắm sao?”

Gia Cát Vân đã tưởng tượng đến cảnh mỹ nhân cởi bộ váy xanh ra làm lộ cơ thể mềm mại, giọt nước óng ánh kia chảy đến từng tất da tất thịt trên người cô.

Chỉ mới suy nghĩ một chút mà anh ta đã không chịu nổi, muốn giải quyết một cái.

Sáng sớm ngày thứ hai... ... ...

Buổi sớm mùa thu rất xinh đẹp, mặt trời vừa nhô lên từ đường chân trời tỏa ánh ánh sáng vàng nhạt chiếu lên mặt đất.

Vạn vật cũng bắt đầu tỉnh giấc theo từng tia nắng đầu tiên chiếu xuống.

Gia Cát Vân mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ anh ta gặp một tiên nữ cực kỳ xinh đẹp, cô ấy dịu dàng động lòng người, hiểu chuyện, có tri thức cồn hiểu lễ nghĩa.

Hai người ôm nhau trong thế giới chỉ thuộc về bọn họ.

Trong lúc anh ta đang chuẩn bị cởi lớp quần áo bên ngoài cơ thể mềm mại của tiên nữ thì một cơn gió lạnh thổi tới.

Gia Cát Vân trực tiếp bị cái lạnh đánh thức từ trong mộng đẹp, không kiềm được mà hắt hơi một cái. (っ﹏-). 。o

Mở to hai mắt, anh ta mới phát hiện mình đang nằm co quắp trên mặt đất bên cạnh một cái hồ nhân tạo.

Cảnh vật xung quanh chỉ có sự thê lương, nào còn mỹ nhân ôm trong lòng.

Tinh thần của anh ta vẫn còn có hơi mông lung, không thể không kêu lên: "Nương tử..."

Nhưng trong cơn gió lại cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, nếu có thì cũng chỉ là gió lạnh vô tình.

"Hừ ~ hừ ~ hừ "

Anh ta nổi da gà toàn thần, Gia Cát Vân chỉnh cảm thấy cả người vừa chua vừa đau mà còn vừa lạnh.

Lần nữa không kiềm được mà hắt hơi một cái, nước mũi chảy cả vào miệng…. lúc này mới giật mình…

"Thì ra tất cả đều là mơ….”

“Cũng đúng, trên đời này làm gì có cô gái nào xinh đẹp như vậy, hệt như là tiên nữ trong chốn tiên cảnh.”

Nhưng khi anh ta tỉnh táo lại không ít, nhìn đống lửa tàn đã không còn lại gì, chỉ còn lại khói trắng bốc lên.

Nhìn lại hoàn cảnh có hơi quen thuộc xung quanh, cây cần câu bên cạnh vẫn còn ở đó.

Gia Cát Vân vỗ vỗ cái trán đứng lên, anh ta vui sướng nhìn nhà gỗ nhỏ bên cạnh!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment