Một tên công tử mập mạp nhỏ giọng nói.
“Tôi nghe nói tiểu thư Thanh Thanh không thích con trai, cô ấy thích con gái.”
"Có quan hệ không rõ ràng với rất nhiều cô gái xinh đẹp."
Lý Tu cười hì hì: "Thế này cũng ngon quá rồi, như vậy không phải là tán được một em bằng tán được rất nhiều em sao?”
"Chỉ cần tán được tiểu thư Thanh Thanh, là có thể nhét hậu cung của cô vào dưới trướng, chỉ ngẫm thôi cũng vui sướng rồi."
Lời của hắn ta vừa nói ra lập tức khiến cho mấy công tử xung quanh cười ha ha.
"Lý huynh à thật sự là cao kiến đấy, sao tôi lại không nghĩ ra chứ." Tên công tử mập mạp cười ha ha nói.
Một công tử vóc dáng cao nói: "Thôi đi............."
“Với cái thân thể mập mạp này của anh đến tán mấy em gái trong vũ trường còn lao lực, còn muốn tán tiểu thư Đông Phương Thanh Thanh?”
“Đông Phương gia người ta là một trong ngũ đại gia tộc, sao có thể bị anh giày vò như vậy được?”
Tên mập mạp liếc anh ta một cái nói: "Ha ha, nói không chừng tiểu thư Thanh Thanh người ta lại thích những chàng trai mập mạp như tôi, liếc mắt một cái là coi trọng tôi đấy ha ha."
Một đám công tử dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, chỉ có Gia Cát Vân tâm sự nặng nề không nói một lời.
Tên mập mạp kia thấy Gia Cát Vân dọc theo đường đi không mở miệng nói câu nào cũng cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Vân thiếu, sao dọc đường anh không nói một lời?”
“Chẳng lẽ không có hứng thú với mỹ nữ? Tôi nói cho anh biết tiểu thư Thanh Thanh này chỉ cần nhìn thoáng qua, không có chàng trai nào có thể cầm lòng được."
“Lần trước gặp mặt nước miếng của Bàn Tử tôi đây cũng không nhịn được chảy ra.”
Lý Tu cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã gặp qua tiểu thư Thanh Thanh vài lần, thật sự rất xinh đẹp, dáng người cực kỳ wow."
Gia Cát Vân chỉ nhìn lướt qua những tên công tử này, trong lòng tràn đầy khinh bỉ, đều là những tên chưa từng thấy qua mỹ nữ chân chính.
Nghĩ đến đây anh ta lại không khỏi nhớ đến tiên tử váy xanh đêm đó gặp qua.
Đó mới gọi là đệ nhất mỹ nữ nhân gian.
Chỉ mới thoáng nhìn một cái, Gia Cát Vân cũng đã thần hồn điên đảo.
Anh ta khẽ thở dài một tiếng: "Không biết khi nào mới có thể gặp lại."
Bàn Tử nói với Lý Tu: "Lý thiếu, sao anh họ của anh lại ra vẻ bị thương? Gần đây anh ta bị gái đá à?”
“Phải biết rằng nam tử hán đại trượng phu sợ gì không có vợ, huống chi chúng ta còn có tiền như vậy, sợ cái rắm gì!”
Gia Cát Vân có chút mất mát nhàn nhạt nói: "Các người căn bản không hiểu trên thế gian này tình là gì, thật sự gặp được người mình thích, các người sẽ ngày ngày nhớ đến nàng ấy đến phát điên."
"Các người cũng không biết nàng ấy đối xử với tôi tốt như thế nào, lúc tôi cần giúp đỡ nhất xuất hiện ở trước mặt tôi giúp đỡ tôi, còn mời tôi ăn hai con cá nướng."
Lý Tu cũng mới biết chuyện đó tối hôm qua lúc Gia Cát Vân uống say nghe anh ta ấp úng nói chuyện tối hôm trước.
Hình như là gặp được một cô gái váy xanh xinh đẹp như tiên nữ.
Cũng không biết có phải là do anh ta uống say nằm mơ hay không.
Lúc này Đông Phương Hàn cũng đi đến.
Hôm nay anh ta ăn mặc cực kỳ anh tuấn, trong tay còn cầm quạt giấy, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.
Lý Tu là người đầu tiên tiến lên chào hỏi: "Hàn thiếu đã lâu không gặp, thật sự là càng ngày ngọc thụ lâm phong mà."
Đông Phương Hàn quạt quạt, kỳ thật anh ta có chút hối hận vì đã hẹn nhiều người đến nhà mình chơi như vậy.
Vốn anh ta cũng chỉ muốn khoe khoang một chút anh ta có một em gái xinh đẹp.
Sau đó xem xem có thể lừa mấy em gái hẹn nhau ra biển chơi đùa hay không.
Nhưng không ngờ trước đó không lâu Lý Tư Tư mang theo Hạ Tiểu Bạch đến, đây chính là tiên nữ anh ta thèm muốn đã lâu.
Anh ta và Hạ Tiểu Bạch cũng coi như quen thuộc, dù sao lúc trước khi hai người lần đầu tiên gặp mặt đối phương vẫn còn là nữ cải nam trang.
Hai người cũng nói chuyện với nhau vài câu, thậm chí còn đánh cược.
Anh ta còn nhờ ông nội đến cửa đề hôn, nhưng tin tức giống như là bùn rơi vào biển rộng.
Đông Phương Hàn lại nhiều lần mời mấy anh em Hạ gia ra ngoài uống rượu, xem có thể giới thiệu em gái của bọn họ cho mình làm vợ hay không.
Đáng tiếc đều bị mấy anh em Hạ gia vô tình từ chối, còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt không ít.
Anh ta từng vô số lần ảo tưởng ôm eo Hạ Tiểu Bạch, khoe khoang trước mặt mấy anh em Hạ gia.
Mấy người Lý Tu cũng phát hiện Đông Phương Hàn cũng có vẻ trầm tư dại ra như Gia Cát Vân.
“Hàn thiếu anh làm sao vậy? Sẽ không giống Vân thiếu đơn phương tương tư chứ?”
Đông Phương Hàn thanh tỉnh cười nói: "Được rồi, đi thôi!”
“Đến lúc tán được em gái tôi thì phải cảm ơn tôi đấy.”
Lý Tu ha hả nói: "Đương nhiên rồi, thật sự là cảm ơn Hàn thiếu.”
------
Dịch: MBMH Translate