Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 753 - Chương 753: Gia Cát Vân Không Thiết Tha Ăn Uống.

Chương 753: Gia Cát Vân Không Thiết Tha Ăn Uống. Chương 753: Gia Cát Vân Không Thiết Tha Ăn Uống.

Một đám người lén lút đi về phía vườn hoa.

Đông Phương Hàn nhỏ giọng nói: "Phía trước chính là vườn hoa nhà tôi, Thanh Thanh nhà tôi thường xuyên mời các cô gái khác đến ngắm hoa."

"Bất kể là xuân hạ thu đông, mùa nào cũng thường xuyên tổ chức hội ngắm hoa."

“Nhưng nói rõ trước đã!”

"Đợi lát nữa cho dù gặp được em gái xinh đẹp như thế nào, bản công tử với tư cách là chủ nhà đều có quyền ưu tiên lựa chọn!"

“Những cô gái còn lại có thể tán tỉnh hay không thì phải xem bản lĩnh của các người.”

Đang lúc mấy người trao đổi.

Vườn hoa thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười dễ nghe như chuông bạc của các cô gái.

Còn có tiếng đàn ưu mỹ truyền đến.

Trong tiếng đàn phảng phất như có một biển hoa tươi sáng xinh đẹp, vô số cánh hoa hóa thành giai điệu phất qua bên tai mọi người.

Tiếng đàn ưu nhã phối hợp với khung cảnh phong nhã, tựa như sương trong đọng trên đóa hoa mang đến cho người ta mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Lý Tu không nhịn được tán thưởng: "Tiếng đàn thật là hay, là ai đang đánh đàn vậy?”

Đông Phương Hàn cũng nhịn không được gật gật đầu: “Tuy rằng tôi không hiểu âm nhạc.”

"Nhưng giai điệu hay cũng có thể khiến những người không hiểu âm nhạc cảm thấy thoải mái."

Nghe được giai điệu tuyệt vời này, những công tử đều cực kỳ tò mò là ai đang đánh đàn.

“Nếu người đánh đàn là một cô gái xinh đẹp thì thật tuyệt.”

Chỉ có Gia Cát Vân đứng tại chỗ, anh ta không chỉ nghe được tiếng đàn tuyệt vời.

Còn ngửi được mùi hoa dành dành quen thuộc trong trăm hương hoa.

Hương vị ngọt ngào này anh ta vĩnh viễn sẽ không quên.

Bóng dáng hiện ra trong đầu anh ta đầu tiên chính là dáng người yểu điệu mặc váy xanh bồng bềnh.

“Mùi hoa dành dành?”

Anh ta nắm vai Lý Tu khẩn trương hỏi: "Mùa này hoa dành dành không thể nở được!”

Lý Tu thấy anh ta có chút khác thường, cũng gãi gãi đầu.

“Tôi không hiểu lắm, nhưng vào mùa thu thật đúng là chưa từng thấy hoa dành dành nở rộ.”

“Loại hoa này không phải đại đa số sẽ nở rộ vào giữa hè sao? Mùa xuân cũng có nở, nhưng mà rất ít.”

Gia Cát Vân gần đây nghĩ đến Hạ Tiểu Bạch đến độ có chút không thiết tha cơm nước.

Anh ta mở miệng nói: "Nhất định là cô ấy đang đánh đàn!”

Lý Tu có chút hết chỗ nói: "Anh nói là vị tiên nữ váy xanh anh từng gặp?”

“Không trùng hợp như vậy chứ, Yến Kinh tuy rằng không lớn nhưng cũng có hơn hai triệu người.”

“Nếu như gặp được hai người thật đúng là có duyên phận!”

Vẻ mặt Gia Cát Vân vui sướng: "Đúng! Nhất định là duyên phận!”

“Lúc chia tay cô ấy từng nói qua, rất nhanh thôi bọn họ sẽ có duyên gặp lại.”

“Người đánh đàn nhất định là cô ấy, cũng chỉ có cô ấy mới có thể đánh ra tiếng đàn tuyệt vời như vậy.”

Dứt lời lập tức bước nhanh về vườn hoa phía trước.

Đông Phương Hàn hỏi: "Gia Cát Vân này làm gì vậy?”

Lý Tu bất đắc dĩ buông tay nói: "Anh ta gần đây hình như tương tư đơn phương người ta." ╮ ( ̄⊿)╭

“Cái cô gái mà tặng anh ta hai con cá nướng.”

Đông Phương Hàn hơi cạn lời: "Nếu như anh ta muốn ăn cá tôi có thể bảo lão Mặc đưa đến."

“Cần gì phải vì một cô gái mà đơn phương tương tư chứ?”

“Đại trượng phu sao lại không có vợ được, thật là làm cho nam sinh chúng ta mất mặt!”

“Bản công tử khinh thường nhất chính là mấy tên con trai la liếm phụ nữ.”

Gia Cát Vân cũng không để ý đến, chỉ tiếp tục bước nhanh hơn.

Khi anh ta xuyên qua một cái rèm cửa, đập vào mắt là một mảnh biển hoa muôn màu rực rỡ.

Ở một chỗ trong biển hoa có một cô gái mặc váy trắng đang ngồi xếp bằng đánh đàn.

Gia Cát Vân nhìn bóng dáng tuyết trắng trong muôn vạn màu sắc rực rỡ phía trước.

Một cô gái mặc váy trắng như tuyết ngồi xếp bằng đang đánh đàn ở nơi đó, dáng người thanh tao tuyệt nhã.

Đẹp như tranh thơ. Tựa như một đóa sen trắng lộ ra sự cô độc không nhiễm bụi trần.

m nhạc tuyệt đẹp như biển cánh hoa dưới đầu ngón tay cô trút xuống, Gia Cát Vân nhìn đến ngây người.

Trên khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại si mê, mỹ nhân váy trắng phía trước chính là tiên nữ mình ngày đêm mơ tưởng.

“Tiểu thư tiên nữ...”

Lúc này những người còn lại cũng đều chạy lên.

Những tên công tử chưa từng gặp qua Hạ Tiểu Bạch cũng bị cô gái xinh đẹp trước mắt làm cho kinh diễm đến độ trừng to mắt.

Đẹp... Thật sự quá đẹp, mặt ngọc trắng như tuyết dưới ánh mặt trời óng ánh phát sáng, mái tóc đen như thác nước rủ xuống bên hông, tôn lên sự thuần khiết thánh khiết của nàng.

Phối hợp với một bộ váy liền áo trắng không nhiễm một hạt bụi, tựa như tiên nữ hành tẩu xuống phàm trần mênh mông.

“Vl, Bàn gia tôi đây gặp được tiên nữ rồi!" Tên công tử mập mạp giơ tay lau nước miếng không nhịn được chảy xuống.

Hắn ta vừa muốn xông lên phía trước thì trực tiếp bị Đông Phương Hàn giữ chặt.

Vẻ mặt Đông Phương Hàn lạnh lùng nói với mọi người.

“Vừa rồi đã nói bản thiếu gia là chủ nhà, có quyền ưu tiên lựa chọn!”

"Những nữ sinh khác các người đều có thể tán, duy chỉ có cô ấy các người không thể!"

Mấy tên công tử hai mặt nhìn nhau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment