Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 759 - Chương 759: Tôi Là Một Người Tốt

Chương 759: Tôi Là Một Người Tốt Chương 759: Tôi Là Một Người Tốt

Hạ Tiểu Bạch cũng giả bộ như nghi ngờ, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp: “Anh Gia Cát Phong thì sao?”

Gia Cát Vân hít sâu một hơi nói: "Mặc dù có lỗi với anh cả, nhưng tôi và Tiểu Bạch dù sao cũng là bạn bè.”

“Nên càng không muốn thấy tiểu thư Tiểu Bạch có một cuộc sống không hạnh phúc sau khi kết hôn.”

"Tiểu thư Tiểu Bạch hẳn cũng đã biết anh tôi chỉ từng quen duy nhất một người bạn gái, đồng thời cũng chia tay rất nhanh, mà cũng không gần nữ sắc.”

"Thật ra ngoại trừ do công việc quan trọng hơn thì còn có nguyên nhân khác."

"Đương nhiên đây chỉ là suy đoán cá nhân tôi, nhưng rất có thể là thật.”

Hạ Tiểu Bạch càng thêm nghi ngờ? Rốt cuộc là tên này muốn hố anh trai mình như thế nào đây.

“Em chồng cứ nói, tôi có thể tiếp nhận được….”

Gia Cát Vân chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nói.

"Thật ra anh trai tôi có thể là cái kia không được…. mềm nhũn…. Cho nên mới không gần nữ sắc."

Hạ Tiểu Bạch...

Suýt chút nữa cô đã bật cười thành tiếng, các người quả là anh em tình thâm mà…

Hạ Tiểu Bạch cũng không phải kiểu người ngây thơ thuần khiết, đương nhiên là nhìn ra được Gia Cát Vân đang nói láo, cố ý làm xấu mặt anh trai mình.

Nhưng anh ta cũng là một nhân tài, vậy mà lại nói anh trai mình bất lực…

Vân vân... ... . Cái này có gì đáng cười... Bản thân cô cũng mất cái kia rồi…

Dù Gia Cát Phong thật sự bất lực thì vẫn còn chú voi nhỏ… còn cô cái gì cũng mất hết…

Nghĩ tới đây... Hạ Tiểu Bạch cảm nhận cảm giác trống rỗng dưới váy, không thể không cảm thấy đau trứng.

Không kiềm được mà rơi nước mắt. o(╥﹏╥)o

Gia Cát Vân thấy Hạ Tiểu Bạch vậy mà lại rơi lên, anh ta muốn đưa tay qua sờ đầu cô an ủi nhưng tiếc là bị Hạ Tiểu Bạch trực tiếp né tránh.

Anh ta cũng chỉ có thể xấu hổ nhìn cánh tay đang ở trên không của mình, rồi đưa lên gãi gãi đầu.

"Tiểu thư Tiểu Bạch không cần đau lòng…. Anh trai tôi anh ấy…… haiz…”

Anh ta thở dài một cái nói: "Anh trai tôi là một người đàn ông có lòng tự trọng rất lớn.”

"Hi vọng cô Tiểu Bạch đừng nhắc tới chuyện này trước mặt anh ấy, miễn cho anh ấy thẹn quá hóa giận.”

"Thật ra còn có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không.”

"Chỉ sợ cô Tiểu Bạch không thể tiếp nhận nổi…”

Mặc dù Hạ Tiểu Bạch rất muốn mắng anh ta một câu, không muốn nói thì đừng nói.

Nhưng cô thật sự muốn nghe con hàng này sẽ chơi anh trai mình một cú như thế nào.

Cô đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt, khẽ nhếch môi, một cánh tay khác thì đặt lên bộ ngực kiêu ngạo nói.

"Em chồng còn muốn nói chuyện gì?”

"Tôi có thể chấp nhận được….”

"Nhưng tôi muốn nghe lời thật lòng, hy vọng cậu đừng cố ý chửi bới anh Gia Cát Phong.”

Cát Cát Vân bị đôi mắt lấp lánh trong suốt của Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm thì lập tức cảm thấy có hơi chột dạ.

Chẳng lẽ cô ấy nhận ra mình đang nói linh tinh?

Nhưng mấy lời tiếp theo anh ta chuẩn bị nói đều là thật lòng, cho nên rất nhanh đã ổn định lại tinh thần.

Anh ta giơ ba ngón tay ra thề với trời.

"Tôi, Gia Cát Vân, bây giờ thề với trời nhưng lời nói sau đây đều là thật, nếu không thì sẽ mất voi nhỏ.”

Hạ Tiểu Bạch…. sao cứ cảm thấy anh ta đi guốc trong bụng mình! Cô cũng chỉ có thể nói một cách dịu dàng.

"Được rồi, tôi tin tưởng em chồng sẽ không gạt người.”

Gia Cát Vân cũng gật gật đầu: "Mấy lời tiếp sau đây đương nhiên sẽ không lừa gạt cô Tiểu Bạch.”

"Tôi là một người tốt.”

"Nhưng chỉ sợ nói ra sẽ làm cô Tiểu Bạch đau lòng.”

"Thật ra tôi đến Yên Kinh cũng do anh cả nhờ vả.”

"Mục đích là đến nhà họ Hạ để từ hôn…. Anh ấy thật sự thích cô… nhưng không biết tại sao lại cảm thấy tự tin.”

Sau khi nghe xong… Hạ Tiểu Bạch trực tiếp ngẩn người… Từ hôn! Còn có chuyện tốt như thế này... !

Nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn vô nghĩa, dù sao thì cô vẫn còn nhiệm vụ của hệ thống phải hoàn thành.

Tuy nhiên có một điều Hạ Tiểu Bạch có thể khẳng định chính là chắc chắn Gia Cát Phong không lựa chọn từ hôn vì bất lực, mà là có nguyên nhân khác.

Đại khái chắc là do chưa gặp cô ngoài đời mà thôi.

Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng đúng.

Dù sao thì với thân phận của Gia Cát Phong, nếu muốn phụ nữ thì chỉ cần ngoắc tay là được, sao có thể sẵn sàng kết hôn nhanh như vậy.

Nếu như Hạ Tiểu Bạch còn là đàn ông, mà còn giàu có như thế, thì chỉ sợ đến 50 tuổi chơi chán rồi… thì lại tìm mấy nữ sinh 18 tuổi xinh đẹp kết hôn cũng không muộn.

Gia Cát Vân thấy Hạ Tiểu Bạch trầm mặc thì cho rằng cô không thể tiếp nhận được.

Nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói xấu: “Anh trai tôi còn nó….”

“Nếu như nhà họ Hạ và nhà Gia Cát thật sự muốn kết thông gia thì để tôi đứng ra tiếp nhận đại tiểu thư nhà họ Hạ.”

“Đồng thời còn đem tiền ra, nói chỉ cần tôi đồng ý cưới cô Tiểu Bạch thì sẽ cho tôi tài sản phong phú.”

“Nếu như anh ấy không phải anh trai tôi thì lúc đó tôi đã mạnh mẽ lên án bắt anh ta ngừng lại.”

“Hạnh phúc của đại tiểu thư nhà họ Hạ sao có thể dùng tiền tài để cân nhắc.”

Mặc dù Gia Cát Vân thấy lương tâm hơi đau nhưng nếu như có thể ôm mỹ nhân về nhà thì chút đau đớn đó có tính là gì.”

Anh trai ơi anh trai, cùng đừng nên trách em trai, chỉ vì cô Tiểu Bạch thật sự quá xinh đẹp.

Huống chi thật ra em cũng chỉ truyền đạt lại ý của anh trai mà thôi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment