Gia Cát Vân vượt qua rào chắn của tiểu viện, xoay người một cái cực kỳ ngầu rơi xuống mặt đất.
Khi anh ta ổn định thân hình thì đưa ánh mắt dừng ở phòng Hạ Tiểu Bạch.
Mới phát hiện Hạ Tiểu Bạch đã mang theo một ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm mình.
“Gia Cát Vân công tử làm sao lại đến nơi này?!”
"Bây giờ là giữa trưa, nếu như bị ông nội tôi phát hiện sẽ cho người khiêng anh ra ngoài." Giọng nói Hạ Tiểu Bạch mang theo chút bất đắc dĩ nói.
Gia Cát Vân lúc này đã không quản được nhiều như vậy.
Anh ta chỉ nhìn mái tóc đen dài bóng mượt bên hông của mỹ nhân thôi thì đã mê muội.
Đôi lông mày lá liễu của cô nhè nhẹ nhíu lại, ở trên khuôn mặt tinh xảo của cô hiện ra sự sầu lo nhàn nhạt, làm cho dung mạo vốn đẹp đến thần kỳ của cô càng làm cho người ta động tâm thấy mà thương.
Gia Cát Vân cắn răng nói. "Tôi không sợ, chỉ cần có thể gặp mặt tiểu thư Tiểu Bạch, dù tôi phải trả giá như thế nào cũng đều đáng giá."
Hạ Tiểu Bạch mím môi lắc đầu, vẻ mặt càng thêm thương cảm.
“Vân công tử sao giờ anh vẫn còn không rõ, tôi là chị dâu tương lai của anh!”
“Hạ gia đã hứa gả tôi cho anh trai anh rồi!”
“Anh biết anh đang làm chuyện gì không?”
“Anh là đang cạy góc tường của anh trai mình, là đang quyến rũ chị dâu!”
Gia Cát Vân trực tiếp khoát tay bác bỏ lý do thoái thác của Hạ Tiểu Bạch.
“Cô và anh trai tôi còn chưa kết hôn, thậm chí hai người cũng chưa từng gặp mặt một lần.”
“Tiểu Bạch, tôi muốn hỏi cô một chuyện, lúc trước ông nội tôi đưa ảnh chụp của hai anh em tôi cho cô xem.”
“Có phải cô nói thích tôi hơn không?”
Trên mặt Hạ Tiểu Bạch lộ ra một chút đỏ bừng, giờ vờ hờn dỗi nói.
“Tôi… Tôi chưa từng nói bao giờ cả.”
Gia Cát Vân thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô, trong lòng lập tức nở hoa.
“Cô xấu hổ rồi, còn nói không có!”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cô đã nhận ra tôi là nhị công tử của Gia Cát gia đúng không?”
Hạ Tiểu Bạch dùng tay ngọc lau đi một ít nước mắt ở khóe mắt, giả vờ mạnh mẽ mỉm cười.
“Được rồi, không cần nói những lời này, Hạ gia, Gia Cát gia đều đã quyết định để tôi chuẩn bị liên hôn với anh trai anh rồi.”
"Tôi ở Hạ gia chẳng qua chỉ là một cô gái vô dụng, thân thể ốm trường kỳ hay ở nhà, không làm ra chút cống hiến nào cho Hạ gia.”
“Cho nên tôi không phản đối gả đến Gia Cát gia các người!”
“Chỉ cần anh trai anh đừng ghét bỏ thân thể tôi không tốt là được.”
“Hay là chú nhỏ nói cho tôi biết anh trai chú nhỏ là người như thế nào, anh ấy thích cô gái có tính cách như thế nào?”
Gia Cát Vân bối rối! Anh ta hoàn toàn không muốn lỗ tai mình nghe được...... Tiểu thư Tiểu Bạch gọi anh ta là chú nhỏ?
Không thể chấp nhận, tuyệt đối không thể chấp nhận.
Anh ta muốn cô gọi là chồng chứ không phải chú nhỏ.
Dựa vào cái gì anh trai không làm gì có thể cưới được một tiên nữ tuyệt mỹ như vậy.
Chẳng lẽ chỉ vì Gia Cát Phong anh ta lớn hơn mình vài tuổi sao!
Chính mình đi đến Yến Kinh ngắn ngủi một tuần đã bị đánh hai trận, còn bị mấy anh em Hạ gia hạ độc.
Không cam lòng! Tuyệt đối không cam lòng.
Gia Cát Vân gắt gao nắm chặt nắm đấm, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ lỡ Tiểu Bạch.
Nếu không anh ta sẽ hối hận cả đời.
Anh cả à cũng đừng trách em đây cạy góc tường của anh, lúc đến anh đã dặn dò là em phải giúp anh từ hôn.
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, cô nhìn vẻ mặt không cam lòng và phẫn nộ của Gia Cát Vân.
Đó là kết quả cô muốn.
Chỉ cần để cho hai anh em bọn họ tranh giành tình nhân, đến lúc đó đánh đến độ ngươi chết ta sống.
Thì nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.
Về phần bọn họ cuối cùng đấu ra kết quả như thế nào cũng không liên quan đến mình.
Ai bảo bọn họ bị sắc đẹp dụ dỗ.
Có câu gọi là “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn.”
Vì dục vọng của bản thân mà bị sắc đẹp giết chết cũng là lựa chọn của bọn họ.
Không trách được người khác.
Cảm xúc của con người giống như một tác phẩm nghệ thuật, rất tinh xảo, nhưng tác phẩm nghệ thuật cũng có thể bị làm giả.
Đáng tiếc không phải ai cũng có ánh mắt phân biệt thật giả.
Hầu hết họ chỉ tin vào kết quả mà họ mong đợi. Vậy đừng trách chính mình đã chịu lừa gạt.
Hạ Tiểu Bạch thấy Gia Cát Vân còn đang đấu tranh nội tâm thì cô quyết định thêm chút dầu vào lửa.
Cô nhìn về phía Gia Cát Vân với vẻ điềm nhiên, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang cười mang chút đau khổ.
"Cậu trông rất điển trai, mà nội tâm còn tốt bụng nữa, thân là anh cả thì chắc là anh Gia Cát Phong cũng là một người tốt.”
"Nghe nói anh ta còn là một cường nhân trên thương trường, rất nhiều chuyện làm ăn của nhà Gia Cát đều do anh ấy nắm giữ có đúng không?”
Ánh mắt Gia Cát Vân có hơi lấp loé không yên.
Hình như ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai thì những phương diện còn lại mình đều không bằng anh cả... (̥́ˍ ̀ू)
Mà Gia Cát Phong còn là người thừa kế tương lai của nhà Gia Cát, nếu như anh cả muốn giành Hạ Tiểu Bạch với mình thì nhất định gia tộc sẽ đứng về phía anh ấy.
Có vẻ như anh ta đã ra quyết định, cắn răng một cái nói.
"Tiểu thư Tiểu Bạch, cho tới bây giờ có một chuyện tôi không muốn giấu em nữa.”
“Thật ra anh trai tôi anh ấy… anh ấy…”
------
Dịch: MBMH Translate