"Đáng tiếc những cô gái kia đều quá mức nông cạn, hoàn toàn không thú vị chút nào, một chút khí chất của đại gia khuê tú cũng không có."
"Không phải bệnh công chúa thì cũng là cô gái nhỏ giống như làm nũng khoe tài, đều rất là phiền."
Nhậm Chính An cười nói: "Phong thiếu là người thừa kế tương lai của Gia Cát gia."
"Với năng lực của Phong thiếu tuyệt đối sẽ giúp Gia Cát gia lên một tầm cao mới."
"Đương nhiên phụ nữ bình thường không lọt nổi vào mắt xanh của anh rồi."
"Nhưng mà, bình thường sau khi tan việc cũng cần phải thư giãn, tìm mấy cô gái xinh đẹp uống mấy ly rượu để thư giãn."
Gia Cát Phong liên tục xua tay: "Quên đi ... Tôi không thích cho lắm."
"Tôi tuy rằng thích uống rượu, nhưng trên căn bản đều là uống vài ly với các đối tác làm ăn thôi."
"Cùng phụ nữ uống rượu, thật sự sợ say rượu mất lý trí."
Nhậm Chính An có phần không hiểu, có được mấy người đàn ông không hy vọng cùng nữ sinh say rượu mất lý trí.
90% nam sinh mời nữ sinh đi uống rượu trên căn bản đều là vì lý do đó.
Hắn ngoài mặt vẫn là cười hỏi: "Đúng rồi, Phong thiếu hôm nay tới Yến Kinh là vì chuyện gì?"
"Lẽ nào tìm được vụ mua bán gì lớn?"
Tưởng rằng mua bán lớn, Nhậm Chính An bỗng nhiên có hứng thú, kém chút nữa là kề vai sát cánh với Gia Cát Phong rồi.
"Có thể làm cho Phong thiếu gấp như vậy chạy tới, nhất định là hợp đồng lớn có trị giá hàng trăm tỷ."
"Sao một chút tin tức tôi cũng không nghe thấy?"
"Chúng ta làm bạn bè tốt nhiều năm như vậy, sao không chia chút canh cho anh em uống."
"Lão đệ, KPI gần đây của tôi khiến cho lão đầu ở nhà rất không vừa ý."
Gia Cát Phong ôm trán bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta vẫn là tìm một chỗ ăn một chút gì đó, rồi từ từ nói chuyện."
"Ngồi máy bay lâu như vậy có hơi đói."
Nhậm Chính An nói: "Chúng ta tìm một nhà hàng Tứ Xuyên thì thế nào?"
Gia Cát Phong lắc đầu: "Chỉ cần tìm một nhà hàng lâu đời có đồ ăn chính hiệu của Yến Kinh, tôi muốn nếm thử vịt nướng Yến Kinh."
Nhậm Chính An: "Còn có nước đậu xanh, Phong thiếu nhất định phải nếm thử, đây là mỹ thực đặc sắc lâu đời ở Yến Kinh nha."
Gia Cát Phong ......... (-_ -)
Hai người tìm được một nhà hàng Bắc Kinh cổ rất cao cấp.
Bên trong trang trí theo phong cách cung điện cổ kính, có thể nói là rất tao nhã.
Trong không khí tản ra một mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, còn có mỹ nữ mặc trang phục cung đình chơi đàn hạc.
Bọn họ tìm một chỗ ngồi có không gian rất trang nhã rồi ngồi xuống, bên cạnh còn có một bình phong che chắn.
Cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy mỹ nhân đánh đàn phía dưới.
Nhậm Chính An thấy Gia Cát Phong nhìn mỹ nhân đánh đàn phía dưới tựa hồ có chút mê mẫn.
Hắn cười hỏi: "Chẳng lẽ Phong thiếu thích nghe đàn tranh? Hay là tôi kêu người lên đây."
Gia Cát Phong chỉ là lắc đầu: "Đàn tranh rất hay, phối hợp với mỹ nhân đánh đàn thì tốt hơn, tôi thích lẳng lặng nhìn từ xa."
"Chỉ là gần đây không có tâm trạng."
Nhậm Chính An hơi nghi hoặc một chút: "Lẽ nào chuyện làm ăn của Phong thiếu xảy ra vấn đề gì?"
"Sao không nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh chia sẻ."
Gia Cát Phong chỉ là lẳng lặng nhìn phía dưới, hắn lần nữa thở dài bất đắc dĩ nhìn về phía Nhậm Chính An.
"Mua bán lớn cậu không cần suy nghĩ, tôi lần này tới đây chủ yếu là bởi vì chuyện hôn sự."
Nhậm Chính An cũng có hứng thú, cầm lấy một chén rượu.
"Vậy thì thật là chúc mừng Phong thiếu, đến chúng ta uống một chén."
"Chúc Phong thiếu trước đám cưới thuận lợi."
"Không biết vị hôn thê của Phong thiếu là Đại tiểu thư của nhà ai?"
"Các đại tiểu thử ở Yến Kinh chúng tôi đều là đại mỹ nữ, Phong thiếu thực sự là có phúc khí."
Gia Cát Phong liếc nhìn Nhậm Chính An với vẻ mặt không hài lòng.
Sao lại có cảm giác như là cái tên này đang cố ý đâm chọc mình vậy.
"Đối phương chính là một cô gái điêu ngoa, hơn nữa tôi thấy lớn lên cũng không xinh đẹp gì."
"Nói không chắc còn là một cô gái tính tình đàn ông ......"
Nhậm Chính An chớp mắt, vẻ mặt càng thêm tò mò.
Hắn suy đi nghĩ lại một hồi lâu.
Trong ấn tượng của hắn, ở Yến Kinh hẳn không có cô gái nào như đàn ông mà còn điêu ngoa.
Hắn gãi đầu một cái: "Lão đệ, tôi ngu ngốc ..."
"Không biết vị hôn thê của Phong thiếu là đại tiểu thư của gia tộc nào?"
Gia Cát Phong cầm lấy một chén Nhị Oa Yến Kinh trực tiếp rót vào trong miệng, rượu nồng đến mức suýt ho sặc sụa khi nó xông lên đầu.
Hắn lần nữa khẽ thở dài một hơi: "Còn có thể là Đại tiểu thư nhà nào ......"
"Không phải là gia tộc họ Hạ đồng tình mấy trăm năm qua không có bé gái ra đời sao."
"Nghe nói tên là Hạ Tiểu Bạch."
Nhậm Chính An vừa đưa ly rượu lên miệng và nhấp một ngụm.
Nhưng mà khi hắn nghe nói vị hôn thê của Gia Cát Phong là Hạ tiểu Bạch ! Hắn trực tiếp đem rượu mới vừa uống được phun ra ngoài.
Thậm chí hắn còn bị sặc, không ngừng ho khan lấy tay đấm ngực.
------
Dịch: MBMH Translate