Vì vậy, kết quả như vậy không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Trương Hằng như thường lệ ngồi xe lừa của trường đấu sĩ trở về chỗ ở.
Hắn cố tình chọn thời điểm muộn hơn một chút, như vậy hầu hết khán giả đã về nhà, có thể tránh được sự quấy rầy của một số người hâm mộ cuồng nhiệt, Habitus và Bach cũng đi cùng hắn.
Đến cuối ngày thứ hai, đấu trường Victor chỉ còn lại bốn người.
Trương Hằng, Bach, Habitus và một đấu sĩ kỳ cựu tên là Mulcazan.
Tuy nhiên, mặc dù mọi người đều là người của cùng một đấu trường nhưng trên đường đi họ lại không nói chuyện nhiều. Có lẽ vì ngày mai ra sân sẽ trở thành đối thủ nên bầu không khí có chút im lặng.
Trương Hằng không ngờ người lên tiếng trước lại là Habitus.
"Satornilos và Danaos đang bàn bạc cách đối phó với ngươi."
Bach nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười khinh bỉ: "Bây giờ mới kéo quan hệ thì có phải hơi muộn rồi không, chuyện này chẳng phải ai cũng biết rồi sao?"
"Nhưng các ngươi không biết kế hoạch cụ thể của Satornilos và Danaos là gì." Habitus mặt không biểu cảm nói.
"Ồ?" Trương Hằng dựa lưng ra sau.
"Ta biết các ngươi không thích ta, nói thật ta cũng không thích các ngươi." Habitus nhìn vào mắt Bach: "Nếu có cơ hội, ta muốn đấm vỡ cái mặt vênh váo của ngươi, còn ngươi." Habitus lại nhìn về phía Trương Hằng: "Ngươi cho rằng mình mạnh hơn tất cả mọi người, không coi những người như chúng ta ra gì nhưng đến cùng thì chúng ta đều là người của một trường đấu sĩ, nếu ngươi giành chức vô địch, tỷ lệ lấp đầy của đấu trường Victor chắc chắn sẽ tăng lên, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng điều này cũng có lợi cho ta."
"Cho nên?"
"Cho nên trước đó ở đấu trường tròn Flavius, ta giả vờ nhận lời mời của Satornilos, chính là để trà trộn vào bên trong bọn họ." Habitus nói: "Bọn họ định phối một loại thảo dược có thể khiến cơ thể người ta suy nhược vào trưa mai sẽ lén bỏ vào bữa trưa của ngươi."
"Còn có loại thảo dược như vậy sao?" Bach nghe vậy có chút kinh ngạc.
"Đây là La Mã, không phải là những vùng quê nghèo nàn mà ngươi, một kẻ man rợ, từng sinh sống, ngươi chưa từng thấy nhiều thứ lắm rồi." Habitus chế nhạo.
Bach nghe vậy cũng tức giận nói: "Những kẻ man rợ chúng ta ở vùng quê nghèo nàn này sẽ không nghĩ đến việc dùng những thủ đoạn đê tiện khi đánh không lại người khác, như vậy thì dù có thắng cũng có gì vẻ vang?"
Habitus nghe vậy không cho là đúng: "Nếu ngươi làm đấu sĩ đủ lâu, trải qua đủ nhiều trận chiến, ngươi sẽ biết rằng sống mới là quan trọng nhất, mà muốn sống sót thì cách tốt nhất là luôn chiến thắng, thủ đoạn không quan trọng."
"Thảo nào ta vừa nhìn thấy ngươi đã không thích, thực lực của ngươi tuy không tệ nhưng trên người lại có một mùi khó chịu." Người Đức khạc một bãi nước bọt ra ngoài xe lừa.
"Ngươi tốt nhất nên nói năng cẩn thận." sắc mặt Habitus cũng trở nên u ám: "Nếu không thì ngươi hãy cầu nguyện là ngày mai đừng gặp ta."
"Ồ, ta đã chờ rất lâu để trả thù cho lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." Bach không hề sợ hãi, trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Một đấu sĩ khác tên là Mulcazan thấy tình hình có chiều hướng xấu đi, không thể không làm người hòa giải, hắn đứng dậy chắn trước mặt Bach và Habitus, lên tiếng: "Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, bình tĩnh nào, dù có ân oán gì thì cũng có thể để dành giải quyết trên đấu trường."
Bach hừ một tiếng, định ngồi xuống nhưng không ngờ ngay sau đó Mulcazan làm người hòa giải lại lật tay, không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ để tại liễu ngực hắn.
"Không liên quan đến ngươi, nếu biết điều thì đừng có nhúc nhích." Mulcazan cảnh cáo.
Mà ngay khi Mulcazan rút dao ra, Habitus cũng rút ra một con dao cạo nhỏ, lao về phía Trương Hằng ở bên kia.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, chỉ vừa trước đó Habitus mới thú nhận rằng hắn ta trà trộn vào với Satornilos và những người khác là để thăm dò xem bọn họ định đối phó với Trương Hằng như thế nào, kết quả là ngay sau đó hắn ta đột nhiên trở mặt mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Hắn ta và Mulcazan phân công rõ ràng, một người khống chế Bach, một người thì lao về phía Trương Hằng không hề có phòng bị.
Nhưng khi Habitus đối mặt với ánh mắt của Trương Hằng, trong lòng hắn ta lại dâng lên một cảm giác không ổn, bởi vì trong ánh mắt của đối phương không hề có bất kỳ sự hoảng loạn hay sợ hãi nào.
Chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta như vậy.
Ngay sau đó, Habitus nhìn thấy ánh dao lóe lên, hai ngón tay cầm dao cạo của hắn ta rơi xuống đất, mãi đến khi máu phun ra từ chỗ bị cắt đứt, Habitus mới nhận ra cơn đau.
Mặc dù hắn ta đã tưởng tượng Trương Hằng rất mạnh, thận trọng hết mức, trước tiên dùng lời nói để làm tê liệt thần kinh của đối phương, sau đó mới ra tay nhưng vẫn không ngờ rằng tốc độ ra đao của đối phương lại có thể nhanh đến mức này.