Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 1017 - Chương 1017: Trận Chiến Cuối

Chương 1017: Trận Chiến Cuối Chương 1017: Trận Chiến Cuối

Chỉ trong chớp mắt, Habitus đã mất hai ngón tay nhưng hắn ta không quan tâm đến cơn đau truyền đến từ chỗ bị cắt đứt, nghiến răng nhảy xuống khỏi xe lừa, kết quả là khi tiếp đất, hắn ta không đứng vững, suýt nữa ngã vào một vũng nước.

Tuy nhiên, Trương Hằng tạm thời không đuổi theo hắn ta, vì Bach vẫn còn trong tay Mulcazan.

Nhưng lúc này, tên này cũng có chút cảm thấy không ổn, hắn ta không ngờ Habitus lại thất thủ, rồi lại bỏ mặc hắn ta một mình chạy trốn, điều này khiến hắn ta bây giờ tiến thoái lưỡng nan.

Hắn ta cũng muốn nhảy khỏi xe lừa nhưng bây giờ Bach bị hắn ta khống chế lại luôn nhìn hắn ta chằm chằm, một khi hắn ta thu lại con dao nhỏ trên tay, tên kia chắc chắn sẽ lập tức lao vào hắn ta.

Huống hồ bên cạnh còn có một Trương Hằng đáng sợ hơn.

"Ngươi đừng lại đây, nếu không ta sẽ giết chết hắn ta." Mulcazan cảnh cáo Trương Hằng.

"Ta có quen hắn ta lắm sao?" Trương Hằng vừa nói vừa chậm rãi rút ra một thanh kiếm Ba Tư khác.

Mulcazan nghe vậy thì ngây người.

Hắn ta biết Trương Hằng có những người bạn đấu sĩ có mối quan hệ không tệ nhưng đó là một tên gọi là Varro, không tham gia biểu diễn đấu sĩ ở Đấu trường Flavius lần này, trước đây khi Trương Hằng chưa bộc lộ thực lực, hai người vẫn luôn ở bên nhau, nếu bây giờ trong tay hắn ta là Varro thì có lẽ có thể uy hiếp được Trương Hằng, còn về phần Bach, Bach vẫn luôn ở cùng những người đồng hương Đức của hắn ta, ngoài việc đánh nhau ra thì dường như hai người không có nhiều giao tình.

Hắn ta và Habitus bàn bạc kế hoạch hành động, lý do muốn khống chế Bach, hoàn toàn là vì lo lắng tính tình của người Đức quá cứng đầu, không phối hợp, kết quả là bây giờ kế hoạch không thành công, Mulcazan cũng lúng túng, hắn ta không thể buông Bach ra, vì Bach chắc chắn sẽ đánh hắn ta nhưng nếu hắn ta cứ giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích thì không biết thanh kiếm Ba Tư của Trương Hằng sẽ đâm vào chỗ nào trên người hắn ta.

Mulcazan suýt chút nữa thì khóc nhưng may thay sau đó người Đức đã giải quyết nỗi phiền muộn này cho hắn ta.

Ngay khi Mulcazan mất tập trung, Bach đột nhiên vùng dậy, đá một cước vào ngực Mulcazan, tên này cũng theo bản năng nắm chặt con dao nhỏ trong tay, kết quả là Mulcazan ngã ngửa ra sau, đồng thời vung con dao nhỏ, ngực Bach bị rạch một đường máu, may là con dao nhỏ không đâm sâu vào thịt, chỉ trông có vẻ máu me đầm đìa nhưng thực ra không có gì đáng ngại.

Mà người Đức thậm chí còn không quan tâm đến vết thương trên người mình, lập tức cưỡi lên người Mulcazan, giơ nắm đấm lên, bắt đầu dạy dỗ tên này.

Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu luôn là tín ngưỡng của Bach.

Nhưng hắn ta vừa đánh được vài cú thì đã bị Trương Hằng ngăn lại.

Bach cau mày: "Làm gì vậy, tên này vừa rồi còn cùng tên khốn Habitus kia liên thủ định ám toán ngươi, lấy khí thế đấu trâu rừng của ngươi ra đi, nếu ngươi không muốn làm bẩn tay, ta có thể đánh luôn cả phần của ngươi."

"Ta không phải nói không nên đánh hắn ta, chỉ là bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh đi." Trương Hằng có chút bất lực nói.

Người Đức nghe vậy ngẩng đầu lên, phát hiện xe lừa không biết từ lúc nào đã dừng lại, người đánh xe đã chạy mất dạng. Mà vị trí hiện tại của bọn họ có chút hẻo lánh, dường như là ở phía sau mấy cái kho hàng, xung quanh không có người khác.

Ngay khi Bach định mở miệng hỏi Trương Hằng có chuyện gì thì khoảnh khắc sau đã thấy một đám người bịt mặt từ con đường nhỏ giữa hai kho hàng xông ra.

Người Đức thấy vậy trợn trắng mắt: "Có ý nghĩa gì không, Satornilos? Ngươi cho rằng tùy tiện lấy một miếng vải che mặt là chúng ta không nhận ra ngươi sao?"

Tên bịt mặt cầm đầu cười cười: "Các ngươi có nhận ra ta hay không có quan hệ gì, chỉ cần không có người ngoài nhìn thấy mặt ta là được."

Bach nghe vậy thì bừng tỉnh: "Các ngươi thật vô liêm sỉ, thông đồng với Habitus dẫn chúng ta đến đây, kết quả là Habitus ra tay không thành, sau đó lại có một đám các ngươi đến, thế nào, các ngươi định mười mấy người vây đánh hai chúng ta sao? Còn biết xấu hổ không, ngươi chẳng phải cũng là đấu sĩ số một thành Roma sau khi Sisnatus giải nghệ sao?"

"Sai rồi." Satornilos lắc đầu: "Ngươi nói sai rồi, thứ nhất, bây giờ ta đã không còn là đấu sĩ số một thành Roma nữa rồi, mặc dù kết quả cuối cùng vẫn chưa có nhưng lần này chúng ta đều phải bỏ mạng ở đây, danh tiếng tích cóp được mấy năm trước đều phải làm bàn đạp cho người khác, bây giờ ai mà không biết người bên cạnh ngươi mới là đấu sĩ số một thành Roma?"

"Vậy thì trách ai được, ai bảo các ngươi thực lực không bằng người ta." Bach cười lạnh, ánh mắt hắn lướt qua những người có mặt, ngoài Satornilos ra còn thấy mấy tên có vẻ quen quen, Bach cũng thầm kinh ngạc, không ngờ có nhiều người hạ mình như Habitus đến vậy, phải biết rằng trong số bọn họ có không ít cao thủ thành danh đã lâu, vậy mà lại có thể không biết xấu hổ tụ tập lại với nhau.

Bình Luận (0)
Comment