Trương Hằng lợi dụng hai ngày này rèn luyện bản thân, ăn đồ Malvin tỉ mỉ nấu nướng ra thể lực của hắn cũng đang nhanh chóng khôi phục, đến ban đêm ngày thứ hai, hắn đã có thể không tốn sức chút nào bốn phía đi lại, chỉ là còn cách xa lúc bình thường. Thế nhưng đã không có thời gian lưu cho hắn, dựa theo tốc độ thuyền hiện tại nhanh nhất buổi sáng ngày mai sẽ có thể đến Nassau. Hắn và Malvin nhất định cần vào đêm hôm nay giải quyết thi thể trong thùng gỗ.
Owen tới thăm Trương Hằng sau bữa cơm, hàn huyên vài câu, để cho hắn cố gắng tĩnh dưỡng, không cần lo lắng chuyện công việc, Trương Hằng biểu đạt cảm ơn, sau đó là Goodwin tới nói chuyện phiếm về đoạn thời gian làm thủy thủ trên tàu tiếp tế.
Đến đêm khuya, tất cả thủy thủ đều leo lên võng. Trương Hằng không có sốt ruột, lại chờ một giờ đồng hồ, bảo đảm tất cả mọi người đi vào mộng đẹp, hắn mới bò dậy, xuyên qua tiếng nói mớ lẩm bẩm của đám người đến phòng bếp. Malvin đã sớm ở nơi đó ngồi đợi như trên bàn chông, ngọn nến trên bàn đã đốt cháy hơn phân nửa, trong tay hắn cầm một củ khoai tây giả vờ như đang gọt vỏ, thế nhưng tâm tư lại không đặt nơi đây. Nghe tiếng bước chân phía bên ngoài, lập tức vô thức nói:
"Dufresne tiên sinh, ta rất nhanh liền làm xong, lập tức đi ngủ..." Hắn nói đến một nửa ngẩng đầu nhìn đến người tiến vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút ảo não nói:
"Ngươi như thế nào muộn như vậy mới đến? Ngươi có biết hay không ta đã bị bao nhiêu người hỏi tại sao chưa đi ngủ, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ."
"Lấy cớ giải thích tại sao chưa ngủ hay lúc mọi người thức dậy cùng nhau kéo thứ kia ra ngoài, ngươi cảm thấy việc nào nguy hiểm hơn?" Trương Hằng hỏi.
Malvin nghe vậy ngượng ngùng cười một tiếng:
"Ta không phải oán trách ngươi, chẳng qua là cảm thấy chúng ta có lẽ sẽ có phương pháp càng ổn thỏa hơn..."
Trương Hằng ngắt lời hắn:
"Càng sớm giải quyết phiền toái này chúng ta càng sớm thoát khỏi nguy hiểm, bất kể là ta hay ngươi, cho nên nếu như ngươi thực sự quan tâm an toàn của mình, chúng ta nên ra tay ngay bây giờ."
Malvin cuối cùng không nói gì nữa, cùng Trương Hằng nâng thùng gỗ lên. Hai người đi ra phòng bếp, xuyên qua hành lang và phòng chứa đồ, đi tới trước cửa phòng thủy thủ. Malvin hít sâu một hơi, đang định di chuyển bước chân, lại bị Trương Hằng kéo lại, sau đó có một tên cướp biển vuốt mắt bò dậy, chắc là lúc ăn cơm tối tên này đã uống nhiều rượu rum, ngủ được một nửa thì buồn tiểu, vội vội vàng vàng rời phòng, sau một lát tên cướp biển lại kéo quần lên lắc lư trở về, ngã chổng vó ở trên võng. Lại chờ một khắc đồng hồ, Trương Hằng mới hướng Malvin nhẹ gật đầu, hai người tiếp tục khiêng thùng gỗ, tên mập cảm giác buồng tim của mình sắp nhảy ra từ cổ họng, hắn không biết bản thân là như thế nào bước lên thang tàu, thời gian dài như cả thế kỷ.
Bất kể là tên cướp biển nào xoay người hoặc là nói mớ đều khiến hắn kinh hồn. Mãi đến khi ra khỏi phòng thủy thủ, lên trên tầng một, cảm giác khẩn trương trong lòng Malvin mới thoáng giảm bớt một ít, hạ giọng nói:
"Chúng ta làm sao bây giờ, đi trên boong thuyền sao?"
"Không, nơi đó có người tuần tra, còn có người đang cầm lái, đi lên rất dễ bị bọn họ phát hiện." Trương Hằng nói:
"Ban đầu căn phòng tầng này là chuẩn bị cho khách, cửa sổ cũng lớn, đủ vứt thi thể ra ngoài, trước đó ta để ngươi tra chút chuyện, người làm thế nào rồi."
"A, căn phòng bạn đầu chúng ta ở bây giờ là của của đội tiên phong, còn có hai gian phòng nữa nhưng bởi vì hỏng quá nặng nên bỏ trống, chủ yếu gỗ trên thuyền không đủ, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến tàu nên vẫn bỏ vậy."
"Rất tốt, dẫn đường đi."
Hai người hơi nghỉ ngơi nửa phút đồng hồ, Malvin phía trước Trương Hằng ở phía sau, khiêng thùng gỗ đi tới bên ngoài gian phòng thứ 2 đếm ngược cuối hành lang, Malvin mắt nhìn Trương Hằng, vươn tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì. Tên mập đánh bạo đẩy cửa ra, trong phòng quả nhiên không có một ai, trước đó giao chiến căn phòng này bất hạn trúng 4 phát pháo, một bên vách tường hầu như đều đã biến mất không thấy, bởi vì khá xa ngấn nước nên chỉ tạm bợ đóng đinh mấy tấm ván gỗ, bây giờ còn đang lọt gió. Malvin đem thùng gỗ để xuống xong liền ngay lập tức đóng cửa lại, vội vội vàng vàng nói:
"Đã đến nơi, chúng ta nhanh chóng ném thi thể xuống thuyền đi!"
Trương Hằng đang đứng ở vách tường bị tổn hại, hướng phía dưới quan sát, sau đó lại là lắc đầu nói:
"Không được, buổi tối hôm nay hầu như không có sóng gió, mà điểm rơi lại quá cao, tiếng thi thể rơi xuống nước có khả năng sẽ bị người trên boong thuyền nghe được."
"Vậy làm sao bây giờ?" Marvin nghe vậy biến sắc:
"Chúng ta không có khả năng đợi thêm, đây là một đêm sau cùng, xử lý không xong thi thể..."
"Ta lại chưa nói không xử lý." Trương Hằng nhíu mày:
"Kéo dài đối với ta không có chỗ tốt, đi tìm đoạn dây thừng đi, quấn ở trên thi thể, chỉ cần chậm rãi thả xuống là được."
"Chủ ý này hay," Malvin lập tức lại chuyển buồn làm vui, khen:
"Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, vậy ta đi tìm dây thừng."
Hắn vừa nói vừa kéo ra cửa phòng, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn cứng lại. Trong ánh mắt tên mập tràn đầy vẻ kinh hãi, bởi vì sợ hãi xương cốt toàn thân hắn đều đang vô thức run lên.
"Thật có lỗi, ta là quấy rầy các ngươi hẹn hò sao?"
Ngoài cửa khách không mời mà đến lo lắng nói. Đó là một lão cướp biển râu quai nón, trên đầu đột rách rách rưới rưới mũ xám, mỉm cười lộ ra răng đã hỏng. Ánh mắt của hắn rơi vào trên thùng gỗ kia sau lưng Malvin, nhướng nhướng lông mi:
"Cho nên, những ngày này Wilker đáng thương vẫn luôn chờ ở nơi đó sao?"
Trong thời gian ngắn nhất Trương Hằng ra phán đoán, dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra súng kíp ngắn bên hông, chỉ hướng lão cướp biển, nhưng mà vẻ mặt đối phương bất động.
"Tin tưởng ta, con trai, ta bị người dùng súng chỉ vào còn nhiều hơn muối ngươi ăn, để cho ta nói tình huống sẽ phát sinh tiếp theo, ngươi bóp cò súng, ta bị bắn chết, ân, đối với điều này ta là không chút nghi ngờ, nhưng mà sau đó tiếng súng sẽ bừng tỉnh đội tiên phong sát vách, các ngươi hoặc là trong lúc chống cự bị chém chết, hoặc là bị bắt lại sau xử tử, ta không biết loại tình huống nào xấu hơn, cân nhắc đến tuổi của các ngươi cùng tuổi của ta, mua bán này không có lời đúng sao?"
Trương Hằng nghe vậy trầm mặc trong chốc lát, hắn đã ý thức đến đêm nay lão cướp biển xuất hiện ở đây cũng không phải là ngoài ý muốn, đối phương chỉ sợ đã sớm để mắt tới bọn họ, vẫn luôn chờ đến lúc này mới đến ngả bài. Nhưng nhìn từ mặt tốt, lão cướp biển tựa hồ không có ý định đòi lại công đạo cho tên đầu trọc trong thùng gỗ, bằng hiện tại sẽ không chỉ có mình hắn đứng ngoài cửa. Trương Hằng quyết định trước tiên nghe mục đích đến của đối phương.