Trương Hằng đã có thể khẳng định rằng việc đòi nợ chỉ là một cái cớ, đối phương tìm đến mình còn có nguyên nhân khác, nhưng tạm thời hắn không biết rốt cuộc tại sao Frazer lại nhìn trúng hắn.
Trương Hằng không thích cảm giác bị động này, sau khi suy nghĩ thì hắn quyết định tìm một người để biết thêm chút thông tin về Frazer, trước đây khi ở trên thuyền hắn đã hỏi mấy tên hải tặc, nhưng tất cả bọn họ, bao gồm cả Goodwin luôn nhiệt tình dường như cũng giữ kín như bưng tên tuổi và quá khứ của Frazer.
Vì vậy lần này hắn thay đổi mục tiêu, Trương Hằng trở lại quán rượu ở phía tây thành phố một lần nữa, vận may của hắn cũng khá tốt, quân giới sĩ hiệu du hiệp vẫn chưa rời đi, đang ngồi uống rượu ở đó, nhìn thấy Trương Hằng đi rồi mà còn quay lại thì vẻ mặt của hắn lập tức trở nên cảnh giác.
-Lại là ngươi nữa! Thằng nhóc đê tiện, ngươi đã lấy hết tiền trong túi ta đi rồi còn muốn cái gì nữa?! Tốt hơn hết là cút đi cho khuất mắt ta trước khi ta đổi ý!!! Nếu không ta sẽ đem đầu ngươi...
Hắn ta đột ngột dừng lại giữa chừng, bởi vì Trương Hằng lại lấy ra khẩu súng kíp, nhưng mà cùng lúc đó, cũng đặt mười ngân tiền pê-sô lên bàn gỗ trước mặt hắn ta, thẳng thừng nói:
-Hãy nói cho ta nghe mọi thông tin ngươi biết về Frazer, số tiền này sẽ là của ngươi.
-Mẹ nó ngươi đang giỡn mặt với ta sao, không phải ngươi cùng một bọn với ông ta sao?!
Quân giới sĩ trừng mắt nhìn Trương Hằng, nghĩ dến túi tiền trống rỗng của mình, thì hiển nhiên số tiền này khiến cho hắn hơi động lòng, nhưng hắn cũng hơi nghi ngờ với lời nói của Trương Hằng.
-Mặc kệ ngươi có chấp nhận tin ta hay không, thực sự chúng ta cũng không có thân thiết như vậy.
Trương Hằng nói, nhưng mà hắn cũng không giải thích nhiều làm gì, bây giờ hắn mới là người đặt câu hỏi.
-Frazer là tên cướp biển lớn tuổi nhất trên đảo, khi ta còn chưa đến Nassau đã nghe nói rằng ông ta rất nổi tiếng ở đây, một số người nói rằng ông ta đã kề vai chiến đấu với Henri? Morgan, họ cùng nhau cướp các khu định cư của Tây Ban Nha, sau khi cướp được 2 triệu bảng trong Anh trận chiến cuối cùng, giúp cho tên khốn già này trở nên giàu có, thì Henri? Morgan bị nữ hoàng gọi về nước và bị bắt giam, ông ta cũng rời Jamaica đến Nassau, ở nơi đây chiêu mộ binh sĩ, vào thời kỳ đỉnh cao, nhóm cướp biển của ông ta có tới 11 tàu cướp biển, hàng trăm khẩu pháo và bảy tám trăm thuộc hạ.
-Sau đó chuyện gì đã xảy ra?
Trương Hằng hỏi.
-Ta không biết, có tin đồn rằng ông ta muốn bí mật nhận sự ân xá của Nữ hoàng, sau khi tin tức này bị truyền ra thì thuộc hạ của ông ta bất ngờ làm phản, ông ta bị tước đoạt chức vụ thuyền trưởng thông qua việc bỏ phiếu, nhóm cướp biển cũng giải tán, bây giờ tên khốn già sau một hồi lăn lộn lại về làm một thủy thủ vô cùng bình thường.
Quân giới sĩ trông có vẻ hả hê.
-Nhưng ông ta vẫn là chủ nợ của ngươi.
Trương Hằng thân thiện nhắc nhở.
Nghe đến đây, quân giới sĩ không cười nổi nữa, không khỏi cảm thán nói:
-Được rồi, ta đã nói hết những gì ta biết theo yêu cầu của ngươi, bây giờ đến lượt ngươi thực hiện thỏa thuận.
Trương Hằng không hề keo kiệt khi đã có được thứ mình muốn biết, hắn để lại mười ngân tiền pê-sô trên bàn và nói:
-Câu hỏi cuối cùng, trong thị trấn này nơi nào có thể thuê được nhà?. . . . . . . . . . . .
Trương Hằng vẫn còn 58 đồng bạc trong túi tiền, đương nhiên có thể chọn ở khách sạn, nhưng suy nghĩ đến việc sẽ phải ở lại hòn đảo nhỏ này hơn mười năm, Trương Hằng quyết định tìm một nơi để ở, nơi hắn chọn cách bến tàu khá xa, gần trung tâm đảo hơn, ở giữa một đồng ruộng nhưng ưu điểm là tương đối yên tĩnh, giá cả cũng rẻ, mua đứt cũng chỉ cần 160 đồng bạc, nếu thuê thì chỉ tốn 17 đồng bạc cho hai năm.
Nhưng chỉ có một ngôi nhà gỗ trống trơn, trông có vẻ như nó có thể đổ sập bất cứ lúc nào, trên thực tế, Nassau có đầy rẫy những ngôi nhà như vậy, đã từng có một khoảng thời gian cướp biển hoành hành gây rối loạn, nên phía Tây Ban Nha và Pháp thường xuyên cử hải quân đến san bằng nơi này, vì vậy đất đai ở đây chẳng đáng giá bao nhiêu.
Trương Hằng thanh toán tiền, mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày rồi dọn đến ở, sáng hôm sau hắn bắt tay vào sửa chữa, cải tạo lại căn nhà này.
Trong những ngày sống một mình ở trên hoang đảo, hắn đã tự tay xây dựng một ngôi nhà ngói khung gỗ, nên cũng có một ít hiểu biết cơ bản về kiến trúc, nếu chỉ sửa chữa và gia cố lại thì không có vấn đề gì.
Bahamas có khí hậu cận nhiệt đới, nhiệt độ trung bình hàng năm khoảng 23 hoặc 24 độ, mặc dù hiện tại đang là mùa xuân, nhưng nhiệt độ không quá thấp, Trương Hằng cởi áo, ở trần cưỡi trên mái nhà, dùng búa sắt và đinh để sửa chữa từng lỗ hổng trên nóc nhà.
Ở nhà hàng xóm kế bên có một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, đang lén lút nhìn hắn từ phía sau cây cọ, Trương Hằng nở nụ cười hiền lành, nhưng ngay sau đó cô bé liền vội vã chạy về nhà với đôi chân trần.
Nhưng rồi cách đó không xa một bóng người quen thuộc xuất hiện .
—— Malvin, con trai của chủ nông trường, mới xa Trương Hằng chưa đến một ngày, nhưng bộ dạng của hắn đã có những thay đổi kinh thiên động địa, áo bị xé rách một bên cánh tay, ngoài ra, trên cơ thể hắn chỗ xanh chỗ tím, mắt cũng sưng vù lên, trông rất thê thảm.
Hắn bước đến bên ngoài căn nhà gỗ, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt.
-Ừm... có thể cho ta chút gì ăn được không? Ta đã nhịn đói từ đêm qua rồi.
-Không phải ngươi vẫn còn 25 ngân tiền pê-sô trên người sao?
-Rơi, rơi mất rồi.
Malvin lúng túng nói.
Tối hôm qua con trai của chủ nông trường định lên một cái thuyền nào đó ở trên bến để bỏ trốn, nhưng tất nhiên là hắn đã không thành công, còn bị đánh một trận thậm tệ, tiền cũng bị cướp mất, chuyện này quá xấu hổ rồi, cho dù với da mặt của hắn thì cũng không tiện nói ra, hiện tại hắn thực sự đã đến bước đường cùng, chỉ đành nghe ngóng chỗ ở của Trương Hằng, rồi vội vàng tìm đến nơi để nhờ vả.