Trương Hằng đã ở cùng Malvin thời gian dài như vậy, sớm đã biết đối phương là người như thế nào, ích kỷ và mặt dày, nhút nhát và dối trá,
Sau khi chia tay ở nơi giao dịch, thì hắn vốn dĩ không có ý định quan tâm đến sống chết của đối phương, nhưng bây giờ Trương Hằng đã thay đổi quyết định.
Nhiệm vụ chủ tuyến lần này khác với trước đây, yêu cầu hắn phải thành lập một thế lực của riêng mình ở Nassau.
Hiện tại hắn vẫn không biết tiêu chuẩn của thế lực là như thế nào, nhưng loại chuyện này nhất định không phải là chuyện một mình hắn có thể làm được.
Hắn cần một nhóm người, đặc biệt là trong nhóm hải tặc thích bỏ phiếu dân chủ này, nhân số thường có ý nghĩa quyết định là tất cả, ngay cả khi một nhân vật lợi hại như Frazer mất đi sự ủng hộ của cấp dưới, nhóm hải tặc khổng lồ được thành lập cũng tan rã.
Mà Malvin có vô dụng đến mấy thì cũng đại diện cho một phiếu bầu, hơn nữa vì chuyện chạy trốn nên có lẽ hắn sẽ bị những người khác trên thuyền bài xích, vì vậy ngoại trừ theo phe Trương Hằng thì hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ngay cả giẻ rách cũng có công dụng của nó, một kẻ xấu xa như Malvin đương nhiên cũng có công dụng của mình.
Vì vậy, Trương Hằng cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của con trai chủ nông trường, thay vào đó, hắn nhẹ nhàng nói:
-Có bánh mì và pho mát trên bàn, ngươi tự lấy đi.
Đối phương đến tìm Trương Hằng với thái độ còn nước còn tát, không còn cách nào, hắn vốn không quen biết nhiều người, sau khi chuyện như thế này xảy ra hắn cũng không biết còn có ai thu nhận và giúp đỡ hắn không, hơn nữa nghĩ đến những hành vi lừa gạt cha trước đây của mình, Trương Hằng không có rơi vào bẫy và cùng cha đánh chết hắn đã là tốt lắm rồi, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương không những không truy cứu cuyện quá khứ, mà còn chia đồ ăn cho hắn.
Malvin ngấu nghiến chiếc bánh mì trong tay, nhớ lại trải nghiệm bi thảm mình đã gặp phải, nước mắt hắn trào ra.
Nhìn thấy Trương Hằng từ trên mái nhà đi xuống, hắn không kìm chế cảm xúc của mình được nữa, xúc động thổn thức nói:
-Thực lòng xin lỗi, ta sai rồi, những chuyện trước kia đều là ta không đúng, ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa... Từ nay về sau cái mạng này của ta sẽ là của ngươi, cho dù có người cầm dao kề vào cổ thì ta cũng sẽ không phản bội ngươi nữa!
Cảm động sao? Trương Hằng tin ít nhất vào khoảnh khắc này thì cảm kích trong lòng con trai chủ nông trường là thật, nhưng mà lòng biết ơn này có lẽ sẽ kéo dài không quá hai ngày, sau đó sẽ đào thải ra ngoài cùng với thức ăn hắn ăn vào trong bụng, thật ra cũng không cần mất hai ngày, bây giờ mà có người kề dao vào cổ, thì hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn phản bội một lần nữa, bởi vì đây là bản chất của hắn.
Nhưng Trương Hằng không để tâm đến điều đó, hắn không bao giờ mong đợi có thể dựa vào con trai của chủ nông trường vào thời điểm quan trọng.
Sau khi đồ đạc trong thùng gỗ bị lão hải tặc vận chuyển xuống tàu thì số phận của hai người không còn ràng buộc nữa, Trương Hằng lau tay nói với Malvin đang ở bên cạnh:
-Từ từ ăn đi, ta đi ra ngoài dạo một vòng,
Vẻ mặt đối phương nhìn có hơi bối rối, tất nhiên là lo lắng Trương Hằng phát hiện tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Trương Hằng phải nói thêm một câu:
-Đừng lo lắng, không phải là bởi vì ngươi.
Vô luận muốn đặt chân ở bất kỳ đâu thì điều đầu tiên cần phải làm là hiểu rõ nơi đó.
Đây cũng là chuyện mà Trương Hằng bận rộn suốt mấy ngày trời, hắn đặt chân tới mọi ngóc ngách trong thành phố Nassau, các ngư dân ở chợ, mấy tên ma men trong quán rượu, gái điếm trên đường, nơi giao dịch đen, dĩ nhiên còn có đám hải tặc có mặt ở mọi nơi trong thành phố đang làm vài giao dịch vui sướng hoặc không vui vẻ.
Để quá trình đó trở nên đơn giản, hắn không thể không dùng 19 peso. Nhưng số tiền đó được bỏ ra rất xứng đáng, đổi lại hắn thăm dò được cơ bản tình hình ở thành phố Nassau.
Rất nhiều người coi hải tặc như đám ác ôn, lưu manh, là đám người dã man tách rời với xã hội văn minh. Nói theo ý nào đó thì cách nhìn này của người đời không sai, người trở thành hải tặc gần như không ai có thân thế sạch sẽ, vì thế mà mọi người cũng mặc nhiên cho rằng thành phố do một đám hải tặc kinh doanh, sinh sống cũng tràn ngập hỗn loạn và tội ác.
Nhưng những gì mà Trương Hằng thấy trước mắt lại hơi khác so với cách nói ấy.
Đúng vậy, đặt hơn nghìn tên hải tặc có thể uống rượu, có thể đánh đấm, lại tràn đầy tinh lực vào một tòa thành thì khó mà mong chờ được bọn họ có thể biết thân biết phận, không gây chuyện, đây cũng là lý do vì sao hàng ngày thành phố Nassau lại náo nhiệt như vậy. Nhưng nếu ngươi bằng lòng nhìn cẩn thận hơn một chút, không chăm chăm tập trung vào mấy tên suốt ngày ẩu đả đầu đường, hoặc là tranh giành tình nhân trong kỹ viên thì có lẽ sẽ nhìn thấu được trật tự ở nơi này thông qua vẻ ngoài hỗn loạn.
Khoảng sáu mươi ba năm trước, khi nhóm di dân đầu tiên từ Châu Âu đạp chân lên lãnh thổ nơi này đã thành lập một tòa pháo đài và thành trì, để tưởng niệm quốc vương Charles, ban đầu bọn họ gọi nơi này là trấn Chales. Nhưng cư dân trên đảo nhanh chóng phát hiện việc thành thật khai khẩn đất đai, đánh cá xa bờ không có tiền nhanh bằng việc lợi dụng thời tiết xấu khiến tàu thuyền ở các nơi đi qua đụng vào bãi đá ngầm, rồi nhân cơ hội đi cướp bóc tiền của. Thế là đa phần phái nam trên đảo bắt đầu hoạt động như hải tặc, thời gian dần trôi, bọn họ không còn thỏa mãn với việc chờ đợi tàu thuyền xấu số va phải đá ngầm nữa, mà chuyển thành chủ động tấn công.