Goodwin cũng không hổ là người từng gặp qua sóng to gió lớn, nghe vậy cũng không hề lộ ra vẻ kinh hoảng, hừ lạnh nói:
-Nhóm người lên bờ đầu tiên có tới chừng hai mươi, mày dựa vào cái gì bảo là tao tiết lộ tin tức?
-Bởi vì sau đó ta đã sai Owen hỏi qua tất cả mọi người, kết quả mỗi người đều có thể nói ra được trong khoảng thời gian đó bọn họ đã làm gì, đồng thời còn có thể tìm tới người chứng minh, chỉ có ngươi nói rằng vừa lên bờ liền đi ngủ, vả lại không ai chứng minh được điều đó.
Tên bắn pháo người da đen nổi nóng nói:
-Rồi sao? Hiện tại đi ngủ cũng cần tìm người làm chứng hả?!
-Tất nhiên là không, nhưng mà sau đó còn có người nhìn thấy ngươi đi ra từ trong nhà Marshall, người định giải thích thế nào?
Auroff nói xong, quay về phía đám người:
-Trong số các ngươi có lẽ có ít người còn không biết Marshall là ai, gã là kẻ cho vay lớn nhất trên hòn đảo này, nhưng bản lĩnh đòi nợ của gã còn ghê gớm hơn cách cho vay của gã.
Auroff lại nhìn về phía Goodwin, trên trán người sau đã toát mồ hôi:
-Trước đó ngươi từng hối lộ không ít người để tích phiếu bầu nhằm thay thế được vị trí của ta, ta không khỏi tò mò số tiền kia ngươi kiếm được từ đâu? Cái giá phải trả khi vay tiền Marshall không hề nhỏ.
-Khó trách lúc thua trận nhìn ngươi như người không hồn, đồi bại rất nhiều, hẳn là tin tức ngươi không lên làm tài công cũng bị truyền đi khi Hải Sư Hào mới cập bến, hiện tại đến lúc phải trả nợ, ngươi không có tiền, cho nên đành đem tin tức chúng ta định đi tìm kho báu bán cho Marshall, có đúng không?
Tên bắn pháo người da đen hiện tại không chỉ mồ hôi đầm đìa, mặc dù gã vẫn còn muốn dãy dụa lần cuối, khăng khăng bảo Auroff thật sự nói xấu, nhưng vừa nhìn đã biết ngoài mạnh trong yếu.
Goodwin không thể không thừa nhận mình đã từng mượn tiền Marshall, nhưng lần đó đi tìm đối phương cũng chỉ là xin đối phương cho bản thân thư thả một hai ngày, chứ không hề bán tin tức về kho báu cho ông ta, lại nói gã chưa từng phản bội Hải Sư Hào.
Nhưng mà ánh mắt của đám hải tặc xung quanh khi nhìn về gã đã ngày càng lạnh, những người vốn đứng gần gã cũng yên lặng kéo dài khoảng cách, trong mắt tên bắn pháo người da đen lóe lên tia tuyệt vọng.
Gã đột nhiên co cẳng chạy hướng mạn thuyền, Hải Sư Hào vừa mới rời cảng, cách không xa đảo Nassau, nếu như gã có thể thành công nhảy vào trong nước thì có tỷ lệ rất lớn bơi về được, nhưng, một khắc sau, Auroff bóp cò súng.
Đạn găm vào bắp chân tên bắn pháo, gã chỉ chạy được hai bước rồi té ngã trên boong tàu, sau đó bị những hải tặc khác đè lại.
Auroff mở miệng nói:
-Cứ như vậy giết hắn cũng quá nhẹ nhàng rồi, trói hắn vào cột buồm đi, mấy ngày nay trời đẹp, cứ phơi hắn vài ngày rồi tính sau.
Goodwin nghe vậy liền chửi bới om sòm:
-Auroff lão già mồm toàn lừa gạt hoang đường! Một ngày nào đó mày sẽ xuống địa ngục!!! Tao sẽ ở đó chờ mày...
Gã còn muốn mắng tiếp, nhưng sau đó đã bị người bịt lại miệng, mấy tên hải tặc mới gia nhập cùng nhau trói gã lại bằng dây thừng. Động tác của bọn hắn cực kỳ thô lỗ, cũng không định băng bó vết thương trên đùi cho gã.
Auroff thu lại cây súng ngắn:
-Những người quen ta đều biết ta không phải là một kẻ tàn bạo, cũng không thích bất kỳ hình phạt gì, nhưng giữ gìn lợi ích của mọi người, đảm bảo mỗi chuyến đi đều an toàn là trách nhiệm của ta. Ta cũng không phải nhằm vào ngài Goodwin đây, chỉ mong mọi người có thể coi đây là cảnh báo, đừng lại phản bội chiếc thuyền này, phản bội đồng bạn bên cạnh các ngươi, nếu không ngài Goodwin hôm nay chính là ngày mai của các ngươi. Được rồi, hiện tại hãy tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm kho báu của chúng ta.
Auroff nói xong bèn phất tay, để các thủy thủy trên boong tàu trở lại cương vị của chính mình.
Trương Hằng đang kiểm tra dây thừng bên mạn thuyền phải, hắn không ngờ tài công lại đi tới trước mặt hắn.
-Thế nào, mọi thứ ổn chứ?
Trương Hằng khẽ gật đầu:
-Buồm đã được xếp ổn định.
-Vậy thì tốt.
Auroff thay vẻ mặt lạnh lùng vô tình khi đối mặt với Goodwin thành ôn hòa, nói:
-Rosco đánh giá ngươi rất cao, ông ta nói chỉ cần cho ngươi thời gian để trưởng thành, ngươi sẽ trở thành tay khống buồm tốt nhất trên Hải Sư Hào. Lần đó bầu chọn cáp buồm trưởng*, số phiếu của ngươi và lão Mike rất sát sao, chỉ thiếu một ít, đừng nản chí, cố gắng làm tốt, vị trí này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ngươi.
*Cáp buồm trưởng: Người đứng đầu trong nhóm giữ dây thừng buồm, điều khiển buồm trong lúc di chuyển.
Giữa biển xanh mênh mông vô tận, tàu Hoàng gia Scarborough đang tuần tra trên lãnh thổ của mình như một con sư tử đầu đàn.
Tàu chiến hạng hai này thuộc Hải quân Anh, có trọng tải là 2000 tấn, với 90 khẩu pháo và gần 700 thủy thủ, là sự tồn tại đáng sợ như người khổng lồ trên vùng biển Caribe.
Thỉnh thoảng, Scarborough sẽ xuất cảng tuần tra định kỳ, dựa theo mệnh lệnh của Bộ Hải quân, để duy trì trật tự của một số tuyến đường thương mại hàng hải gần đó, bất cứ nơi nào nó đi qua thì cướp biển đều chạy trốn mất tăm.
Thực tế, chỉ cần nghe đến cái tên Scarborough thôi cũng đủ khiến những tên cướp biển hùng mạnh nhất phải rùng mình.
Do đó, tàu Scarborough thực sự rất ít khi gặp phải giao tranh mỗi khi nó chạy ra khỏi cảng, trừ khi tính cả những lần phe đối diện đơn phương bị đánh và bỏ chạy thảm hại.
Lúc này thuyền trưởng Elmer đang ngồi trên boong tàu, vừa nhâm nhi ly rượu vang, vừa nghe các nhạc công chơi vĩ cầm.
Kết quả, hắn vừa mới chìm đắm trong tiếng nhạc thì bị cắt ngang, người quan sát ở trên đầu đột nhiên hét lên:
-Phát hiện một chiếc tàu buôn có vũ trang ở phía tây nam!
Elmer cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Nghe thấy như vậy tàu phó vội vã đi đến mạn tàu, cầm lấy kính viễn vọng bằng đồng nhìn một lúc.