-Trên cột buồm có treo quốc kỳ của nước Pháp, mớn nước* rất sâu, tốc độ chỉ khoảng ba hải lý / giờ, chắc hẳn là nó chở theo rất nhiều hàng hóa.
*Mớn nước: là khoảng cách thẳng đứng giữa mặt nước và đáy tàu. Một chiếc tàu càng được chất tải nặng thì nó càng chìm sâu vào trong nước và mớn nước của nó càng lớn.
Thuyền trưởng Elmer cuối cùng cũng đặt ly rượu vang trên tay xuống, chậm rãi bước tới.
Hiện giờ ở châu Âu đang diễn ra cuộc chiến tranh giành ngai vàng tại Tây Ban Nha, để ngăn vương triều Bourbon thôn tính Tây Ban Nha, đại liên minh mới bao gồm nước Anh đã đoàn kết với nhau chống lại nước Pháp và đồng minh, hai bên đang trong trạng thái chiến tranh.
Lúc này đây, tàu buôn vũ trang của Pháp đã chạm trán với tàu Scarborough, chỉ đành trách là do nó kém may mắn thôi.
Elmer liếc nhìn các thủy thủ trên boong, thấy ai đều nhìn mình với ánh mắt đầy khao khát, hắn cười nói:
-Nếu đây là quà tặng của Chúa thì tại sao chúng ta lại từ chối nó.
Các thủy thủ nghe xong đều reo lên mừng rỡ, chờ đến ngày Bộ Hải quân phát tiền lương thì ai cũng chết đói rồi, được thêm chiến lợi phẩm như thế này là động lực duy nhất để tiếp sức cho họ ra khơi, cho dù phần lớn rơi vào tay Elmer và trong túi Đô đốc Hạm đội, nhưng mà mọi người cũng đã quen với việc này từ lâu rồi, có một chút canh để uống cũng rất thỏa mãn.
Truyền thưởng đã lên tiếng, nên tàu Scarborough lập tức bắt đầu điều chỉnh hướng đi rồi lao thẳng về phía tàu buôn vũ trang "xui xẻo", đồng thời nó còn mở miệng pháo để lộ những chiếc thùng đen đặc bên trong, giống như một con cá mập lộ ra hàm răng sắc nhọn của mình.
Mặc dù cuộc chiến sắp bắt đầu, nhưng nhìn chung không khí trên boong tàu rất thoải mái, và nghệ sĩ vĩ cầm phụ trách chơi đàn vẫn đang vô cùng chú tâm vào diễn tấu.
Hai bên có sự chênh lệch rất lớn về hỏa lực, trận chiến này không có gì phải lo lắng cả, nếu đối phương thức thời thì nên sớm đầu hàng, ngoan ngoãn giao hàng hóa ra, nếu tâm trạng thoải mái, Elmer có thể tha cho những người trên tàu một mạng.
Các thủy thủ trên tàu Scarborough đều chìm trong niềm vui vì sắp được nhận thêm tiền, chỉ có một sĩ quan trên tàu hơi lo lắng, hắn ta nói với Elmer:
-Thưa ngài, có phải là đã quá đơn giản rồi không, vì lộ trình của chúng ta cũng không phải bí mật gì, tại sao các tàu buôn của Pháp lại dám lộ diện vào lúc này?
Kết quả là, hắn chưa kịp nói xong đã bị đồng nghiệp cắt ngang.
-Không một mưu đồ gì có tác dụng khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối, bình tĩnh đi, Burnett, chúng ta đang ở Scarborough, trong vùng biển này, chúng ta không có đối thủ. . . . . . . . . . . . .
Khác với bầu không khí hân hoan trên tàu Scarborough, những tên cướp biển trên tàu Sư tử biển nhìn chung đều khá trầm lặng, bởi họ sắp phải đối mặt với trận chiến lớn nhất trong đời.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi họ rời khỏi Nassau, do sự phản bội của Goodwin đã giúp uy tín của Auroff trên con tàu tăng vọt, giờ đây ngay cả những người bất mãn với hắn cũng không dám thể hiện ra mặt.
Tuy nhiên trong tình hình như vậy, khi Auroff nói rằng để có được bản đồ kho báu thứ năm, thì trước hết cần phải cướp tàu Hoàng gia Scarborough,
Ngay cả những tên cướp biển khao khát nhất là săn lùng kho báu đi chăng nữa cũng khó lòng đứng về phe hắn và ủng hộ hắn.
Bởi vì chuyện này không liên quan gì đến lòng dũng cảm, mà nó vốn là chuyện rất điên rồ.
Tất cả những tên cướp biển hoạt động ở Caribe đều biết rằng không thể đụng vào Scarborough, mặc dù không có lệnh cấm rõ ràng, nhưng bọn cướp biển thường chọn cách né tránh hải quân, trước đây tấn công các tàu tiếp tế của Hải quân đã là một bước đi rất mạo hiểm và tàu Sư tử biển cũng phải trả cái giá rất đắt cho hành động này.
Vì kho báu Kid, tất cả mọi người đều miễn cưỡng chấp nhận hành động lúc đó, hỏa lực của Sư tử biển cũng gần như ngang ngửa với tàu tiếp tế, thế nên chỉ cần chỉ huy thỏa đáng và anh dũng tác chiến là có thể chiến thắng, nhưng chiến đấu với Scarborough... lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Pháo thủ lớn tuổi nhất trên tàu là người đầu tiên phát biểu:
-Số lượng pháo trên tàu Scarborough gấp ba lần của chúng ta, nó còn mạnh hơn và xa hơn của chúng ta nữa, trận chiến này chúng ta hoàn toàn không thể đánh lại được, còn chưa kể thân tàu của chúng ta kém vững chắc hơn nhiều so với tàu chiến. Chỉ cần vài quả pháo bắn ra, thì con tàu của chúng ta sẽ hoàn toàn tan nát, ngài Auroff, ta luôn tin tưởng năng lực lãnh đạo của ngài nhưng lần này ta phải phản đối, vì hành động này không khác gì nộp mạng cho họ.
Lời nói của ông cũng được đại đa số hải tặc ủng hộ.
Auroff đành phải lên tiếng:
-Thưa quý vị, tôi đồng ý với các vị, về mặt hỏa lực quả thực chúng ta gặp bất lợi, nếu đối đầu trực tiếp, thì chúng ta chắc chắn không có cơ hội, vì vậy hy vọng duy nhất của chúng ta là áp sát mạn thuyền.
-Áp sát mạn thuyền? Ta biết lần này chúng ta đã chiêu mộ được rất nhiều pháo thủ, nhưng kể cả đầu bếp, bác sĩ và các nhân viên kỹ thuật khác, thì chúng ta cũng chỉ có 173 người, làm sao có thể đấu với 700 người? Quan trọng nhất là hỏa lực của Scarborough, ta e rằng chúng ta còn chưa tiếp cận Scarborough thì đã bị đánh chìm rồi.
Thủy thủ trưởng Owen cũng đặt câu hỏi.
-Đúng vậy, ngươi nói không sai, tình huống thông thường chính là như vậy.
Aurolf dừng lại một lúc.
-Trừ khi chúng ta không cần phải tiếp cận Scarborough, mà hãy để nó tiếp cận chúng ta.
-Làm sao có thể như vậy được?!
-Trong khi căng buồm đen tất nhiên là không thể, một khi Scarborough phát hiện ra chúng ta là hải tặc, lựa chọn duy nhất của bọn chúng là nổ súng, nhưng nếu chúng ta có thể khiến bọn chúng tin rằng chúng ta chỉ là một tàu buôn, thì tình hình sẽ khác, không ai có thể bỏ qua một con tàu buôn chở đồ sứ đúng chứ?
Auroff quét sạch những món đồ trên bàn và bày ra bản đồ hàng hải.
-Ta nhận được tin trên đảo có một tàu buôn Hà Lan chở một đống đồ sành sứ đến New York để bán, chúng ta sẽ ngăn nó lại giữa chừng, rồi chuyển đồ sứ lên thuyền, sau đó treo quốc kỳ nước Pháp và đợi Scarborough trên tuyến đường của nó.