Chương 1301
Chương 1301: Nguy hiểm "Ngươi định làm gì?" "Trong súng gây mê chỉ có một viên đạn gây mê, ta phải đảm bảo có thể bắn trúng hắn." Trương Hằng nhàn nhạt nói. "Gọi là có thể bắn trúng hắn là sao?" "Nói một cách dễ hiểu thì là đến gần hắn hơn một chút." "Ngươi điên rồi sao? Không thấy súng pháp của hắn vừa rồi sao?! Chỉ hai phát súng mà suýt nữa trúng chúng ta." Phong Tử hoàn toàn không hiểu nổi hành động mạo hiểm của Trương Hằng, theo cô thấy thì đối phương đã thể hiện súng pháp của mình, còn Trương Hằng cũng đã nói rằng trong súng gây mê của hắn chỉ có một viên đạn, ngoài ra uy lực của đạn gây mê cũng kém xa đạn thật, cách tốt nhất là cứ thủ ở đây, đợi đối phương lên lầu.
Tuy nhiên, Trương Hằng biết rằng đội phản ứng khẩn cấp không chỉ có hai thành viên mà hắn thấy lúc này.
"Đừng lo, ta có thể giải quyết được." Trương Hằng nói xong liền trèo xuống theo cầu thang thoát hiểm.
Sau đó không lâu, Phong Tử trên sân thượng lại nghe thấy vài tiếng súng lẻ tẻ, mỗi tiếng súng đều khiến cô không khỏi lo lắng nhưng cô vẫn nhớ lời cảnh báo của Trương Hằng, vẫn cố nhịn không thò đầu ra xem.
Sau đó, có lẽ ở vị trí tầng một, tiếng súng trở nên dày đặc hơn, nửa phút sau lại đột ngột dừng hẳn.
Phong Tử lo lắng vô cùng, không biết Trương Hằng bây giờ sống hay chất. .... Trương Hằng đeo súng gây mê nhảy xuống cầu thang thoát hiểm, khom người đến trước cửa sổ hành lang, ngẩng đầu nhìn xuống tầng dưới,
Sau đó lại lập tức cúi người xuống, kết quả là ngay khi hắn vừa cúi đầu thì một viên đạn đã bắn vỡ kính trước mặt hắn, bản trúng bức tường trưng bày tranh phía sau hẳn, để lại một lỗ đạn trên đó.
Trận chiến ở quán bar trước đó, vì khoảng cách quá gần nên Hồng vừa kịp rút súng thì Trương Hằng đã dùng dao đâm tay cô ta vào bàn, còn sau đó cô ta định đổi tay cầm súng thì cũng bị Trương Hằng phá hỏng, cuối cùng chỉ có thể dùng cách ám sát để đấu với Trương Hằng, căn bản không kịp thể hiện súng pháp của mình.
Vì vậy, trận chiến với cậu bé đội mũ bóng chày này cũng là lần đầu tiên Trương Hằng thấy được khả năng bắn súng của các thành viên đội phản ứng khẩn cấp, súng pháp của đối phương theo ước tính sơ bộ thì hẳn đã vượt qua Iv2 đỉnh cao, đạt đến Iv3, tốc độ phản ứng và độ chính xác khi bắn đều rất xuất sắc, đặc biệt là về tốc độ ngắm bắn nhanh thậm chí còn nhanh hơn cả động tác của Trương Hằng.
Thậm chí đã vượt qua giới hạn cơ thể con người rồi, Trương Hằng hiện đang ở tầng bốn của tòa nhà tiểu học, toàn bộ tầng bốn có hơn ba mươi cửa sổ hướng ra bên hông, cho dù cậu bé đội mũ bóng chày đoán trước được Trương Hằng rời khỏi sân thượng thì cũng không thể nhanh chóng khóa mục tiêu từ nhiều cửa sổ như vậy.
Liên hệ với phản công nhanh đến khó tin của đối phương sau khi bị tập kích, Trương Hằng càng nghiêng về khả năng cậu bé đội mũ bóng chày đã sử dụng một số phương tiện công nghệ để tăng tốc độ ngắm bắn của mình. Để chứng thực cho phỏng đoán này, Trương Hằng lặng lẽ đổi vị trí, lại thực hiện một loạt động tác ngồi xổm nhanh, đồng thời thầm tính toán thời gian, kết quả vẫn như lần trước, hắn vừa ngồi xổm xuống chưa được bao lâu thì viên đạn lại sượt qua tai hắn bay đi.
Tốc độ ngắm bắn như vậy, nhanh đến mức rõ ràng là không bình thường, căn bản không phải con người có thể làm được nhưng trên mặt Trương Hằng lại không hề lộ ra vẻ lo lắng, sau khi chứng thực phán đoán của mình, hắn tiếp tục đi xuống tầng dưới.........
Bên kia, cậu bé đội mũ bóng chày lúc này đang dựa vào bồn hoa, toàn thân ẩn núp sau dải cây xanh, vừa chăm chú nhìn vào tòa nhà dạy học trước mặt, vừa liên lạc với số 7 và số 5 qua tai nghe.
"Các người đến đâu rồi, tôi gặp mục tiêu ở trường, chúng tôi đã giao thủ, bây giờ hắn bị tôi nhốt trong tòa nhà dạy học." Kết quả là giọng nói từ đầu dây bên kia có vẻ không hài lòng: "Anh đã ra tay với hắn rồi sao?
Đội trưởng không phải bảo anh đợi chúng tôi sao."
"Còn không phải vì các người quá chậm sao, tôi đã xem bản đồ, sợ hắn đi qua trường đến một con phố khác nên đành phải tự mình đi trước, là hắn ra tay trước, tôi chỉ phản công lại thôi."
"Anh có bắn trúng hắn không?” Một giọng nói khác hỏi.
"Không, động tác của hắn khá nhanh, điểm này anh phải thừa nhận, ngay cả chương trình hỗ trợ ngắm bắn của tôi cũng không bắt được hắn." Cậu bé đội mũ bóng chày chớp chớp mắt.
Nếu bây giờ có ai đó đứng trước mặt hắn, đứng đủ gần, áp mặt mình vào mặt hắn thì có thể thấy được tròng mắt trái của hắn đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh kỳ lạ, đó là một thứ giống như kính áp tròng, là một thiết bị công nghệ quân sự mà công ty vũ khí trực thuộc tập đoàn Thịnh Đường Morgan vẫn đang bí mật nghiên cứu, bên trong có tích hợp cảm biến chuyển động siêu nhỏ, có thể bắt được mục tiêu di động trong thời gian cực ngắn.