Chương 1302
Chương 1302: Thiết bị chặn sóng Đây cũng là lý do tại sao tốc độ ngắm bắn của cậu bé đội mũ bóng chày trước đó lại nhanh như vậy, bản thân cậu ta đã có súng pháp rất xuất sắc, còn có thêm thứ đồ chơi nhỏ này, cậu ta tự tin có thể đấu với tay súng giỏi nhất thế giới, huống chi chỉ là một anh giao hàng quèn, thực tế nếu không có lời cảnh báo của đội trưởng trước, lúc này cậu ta đã lười không muốn đợi số 7 và số 5 nữa, trực tiếp xông vào tòa nhà dạy học rồi.
"Đợi tôi, bên này tôi vừa giải quyết xong một anh giao hàng nhưng không tìm thấy đồ mục tiêu, 5 phút nữa sẽ đến chỗ các anh." Số 7 nói.
"Tôi cũng sẽ đến vào khoảng thời gian đó." Số 5 nói.
"Vậy thì các anh phải cố gắng lên, tôi lo là đến lúc các anh đến đây thì trận chiến đã kết thúc rồi" Cậu bé đội mũ bóng chày liếm môi.
Kết thúc cuộc gọi, cậu ta lại nhìn thấy Trương Hằng một lần ở tâng ba và tâng hai nhưng đáng tiếc là tốc độ di chuyển của đối phương vẫn rất nhanh, ngay cả khi có sự hỗ trợ của chương trình hỗ trợ ngắm bắn, cậu ta vẫn không thể bắn trúng mục tiêu.
"Chậc chậc chậc, đúng là rất mạnh!" Cậu bé đội mũ bóng chày khen ngợi: "Nhưng... rất tiếc là tối nay anh gặp phải tôi."
Ngay sau đó, chương trình hỗ trợ ngắm bắn của cậu ta lại phát ra cảnh báo, họng súng trong tay cậu bé đội mũ bóng chày nhanh chóng di chuyển đến cửa cầu thang tầng một, gần như không chút do dự liền bóp cò, viên đạn mang theo mùi thuốc súng bản ra khỏi nòng súng. Lần này mục tiêu không còn may mắn như trước, vừa mới ló đầu ra đã bị bắn trúng ngay.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng cậu bé đội mũ bóng chày lại dâng lên một cảm giác không ổn, vì cậu ta đã nhìn rõ thứ mình bắn trúng chỉ là một chiếc áo khoác, bị ai đó treo ở phía sau tường cửa cầu thang, gió thổi từ phía đối diện làm chiếc áo đó bay lên.
Trán cậu bé đội mũ bóng chày toát mồ hôi lạnh, cậu ta nhận ra rằng mình có thể vừa phạm phải một sai lầm chết người và ngay khi cậu ta nổ súng, Trương Hằng cũng xông ra từ phía nam tòa nhà dạy học.
Nâng khẩu súng gây mê trong tay lên, bình tính bóp cò.
Cái gọi là chương trình hỗ trợ ngắm bắn, Trương Hằng ngay từ đầu đã không mấy để tâm, mặc dù cậu bé đội mũ bóng chày nhờ thứ đồ chơi nhỏ này mà thành công nâng cao tốc độ ngắm bắn của mình, thậm chí nâng cao đến mức phi nhân loại nhưng theo quan điểm của Trương Hằng, bộ chương trình hỗ trợ này lại có một khuyết điểm chết người.
Đó là tốc độ ngắm bắn của nó hơi quá nhanh, đúng vậy, không sai, tốc độ ngắm bắn của cậu bé đội mũ bóng chày đã nhanh đến mức vượt qua khả năng phán đoán và phản ứng của bản thân cậu ta, trong tình huống này, tay súng căn bản không kịp hoàn thành toàn bộ quá trình suy nghĩ và phân tích trước khi bóp cò. Trong những trận chiến thông thường thì có lẽ không sao nhưng một khi gặp phải cao thủ thì sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vì điều này có nghĩa là tay súng hoàn toàn bị bộ chương trình hỗ trợ này dẫn dắt, một khi nắm rõ cơ chế hoạt động của bộ chương trình này, đối phương có thể lợi dụng bộ chương trình hỗ trợ này để giải quyết tay súng đứng sau nó.
Và đây cũng chính là điều mà Trương Hằng đang làm, hắn chỉ dùng một chiếc áo và một cánh cửa sổ đã thành công lừa được cậu bé đội mũ bóng chày, hoàn thành đòn phản công này.
Viên đạn gây mê bắn trúng chính xác vào vai cậu bé đội mũ bóng chày, thuốc gây mê bên trong lập tức bắt đầu phát huy tác dụng nhưng chưa kịp tiêm xong, cậu bé đội mũ bóng chày đã nghiến răng túm lấy cây kim gây mê, rút nó ra khỏi vai, tuy nhiên khi cậu ta muốn giơ tay cầm súng lên thì phát hiện cánh tay trúng đạn đã sắp mất hết cảm giác.
Vì vậy, cậu bé đội mũ bóng chày chỉ có thể đổi súng sang tay còn lại, đáng tiếc là khi cậu ta giơ súng lên thì Trương Hằng cũng đã xông đến trước mặt cậu †a. Sau đó, cậu ta thấy Trương Hằng ném khẩu súng trường trong tay xuống, rút con dao bên hông ra, chém một nhát vào khẩu súng của cậu ta.
Kết quả là khẩu súng lục mà cậu ta yêu thích nhất đã bị nhát chém này chặt thành hai khúc.
Nhìn thấy cảnh này, cậu bé đội mũ bóng chày lại nhớ đến những vết thương trên người Hồng trước đó, lý trí mách bảo cậu ta bây giờ nên lập tức kéo giãn khoảng cách với Trương Hằng.
Nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của cậu ta, cậu bé đội mũ bóng chày muốn đứng dậy nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy mà cậu †a cũng không làm được, cuối cùng chân mềm nhũn, ngã xuống đất, hình ảnh cuối cùng trước mắt cậu ta là Trương Hằng nhặt cây kim gây mê còn một nửa trên mặt đất, lại đâm vào chân cậu ta, tiêm hết lượng thuốc gây mê còn lại vào cơ thể cậu ta. ....
Phong Tử trên sân thượng lo lắng hồi hộp một lúc lâu, đặc biệt là sau loạt tiếng súng đó, cô cũng không biết ai thắng ai thua,