Không có người nào biết rõ tầm bắn của những khẩu Schwerer Gustav kia hơn những người trên chiếc thuyền này.
Còn Edward? Teach đứng lặng im trong phòng thuyền trưởng, nhìn Hải Sư Hào bị bọc trong hỏa lực, nó giống như một món đồ chơi rách nát bị một đứa bé bốc đồng chà đạp, cuối cùng tan thành từng mảnh.
Bắn một lượt kéo dài đúng năm phut đồng hồ, đến khi tất cả kết thúc, chỉ còn lại mặt biển cháy trong thầm lặng, một cột buồn gãy một nửa dập dềnh theo sóng biển.
-Thật đáng tiếc, hôm nay Chúa không có ở đây. ...
Cùng lúc đó Trương Hằng đứng trên mạn thuyền, yên lặng nhìn về ánh lửa phía xa xa.
Mặc dù trước đó đã trải qua chiến tranh tàn khốc, nhưng hắn vẫn khó quen với chuyện giết người hàng loạt như thế này.
Dùng pháo, lấy cách gần như là hành quyết giết chết một đám thủy thủ đã đầu hàng và giết hết kẻ địch trong trận chiến hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Chẳng qua bây giờ chiếc thuyền này bị người cầm lái Auroff và thuyền trưởng Teach nắm giữ trong tay, huống chi chuyện này còn bao trùm toàn bộ lợi ích của người trên thuyền, Trương Hằng biết cho dù mình có mở miệng thì cũng không thay đổi được gì.
Ban đầu lúc ở khu rừng rậm vùng băng tuyết Phần Lan kia còn có Simon làm bạn cùng hắn, mà bây giờ, bên cạnh hắn chỉ có một Malvin.
Con trai của chủ nông trường bây giờ, lại là lần tiên khong hoảng sợ, trong cặp mắt nhỏ kia lại thoáng hiện lên sự hưng phấn.
Trương Hằng không thể không mở miệng nhắc nhở hắn ta:
-Cho dù bây giờ có giết sạch những hải quân này thì cũng chẳng có tác dụng gì, chân dung của ngươi sẽ được dán ở tất cả các bến cảng, ngồi chắc lên chiếc ghế mang tên hải tặc rồi.
Malvin nghe vậy, ánh mắt lập tức ảm đạm đi, vẻ mặt đưa đám nói: "Vậy xong hết rồi, ta nghe nói trừ Nassau ra thì tất các đối xử với hải tặc đều khá giống nhau, chính là chỉ cần vừa phát hiện thì treo cổ ngay lập tức, ta xem như là không thể kế thừa nông trường của cha, chẳng lẽ tuổi già của ta chỉ có thể làm đầu bếp trên thuyền hải tặc hay sao?"
Nhưng mà không lâu sau hắn lại chấn chỉnh lại tinh thần: "Cũng may còn có kho báu Kidd, chỉ cần có thể tìm được kho báu kia, cho dù không thể quay trở lại thế giới văn minh thì ta cũng có thể sống hạnh phúc ở Nassau, không cần tiếp tục mạo hiểm ra biến, nói không chừng còn có thể cưới vài cô vợ xinh đẹp.
Trương Hằng không nhẫn tâm phá vỡ mộng đẹp của con trai chủ nông trường, nhìn Sư Tử Hào đằng xa đang dần chìm nghỉm, cuối cùng hắn cũng hiểu ra một vấn đề mà lúc trước mình chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận.
Trương Hằng đã nhận thấy kho báu Kidd rất có thể chỉ là một lời nói dối, Auroff lợi dụng lời nói dối dày công tạo nên này để khống chế hải tặc trên thuyền, từ đó thực hiện được mục đích của mình. Nhưng có một chuyện hắn vẫn luôn không hiểu, vì sao người phía sau lại muốn mọi người đi đối chiến với hải quân, hành động như vậy chẳng có chỗ tốt gì cho hắn ta.
Cho đến mới vừa rồi Auroff hạ lệnh nã pháo vào Sư Tử hào đang chở bốn trăm hải quan nước Anh đã giao nộp vũ khí, cho dù lý do của ông ta đầy đủ, che dấu cũng rất tốt nhưng Trương Hằng vẫn nhận ra được sự hận thù trong mắt của ông ta.
Trương Hằng đột nhiên hiểu ra, Auroff khiêu chiến hải quân Hoàng gia không phải vì thực hiện ý đồ gì, mục tiêu của ông ta chính là chính hải quân hoàng gia, hay là nói trong hải quân.
Mỗi phần của tấm bản đồ bị chia thành sáu phần đều là một lá bùa đòi mạng, Auroff đang dùng cách này dụ dỗ hải tặc tập kích mục tiêu cho ông ta.
Đáng tiếc người trên thuyền không nhận ra được bọn họ không phải là đang bước lên một chuyến hành trình tìm kiếm vàng bạc và châu báu, mà là một hành trình báo thù do thuyền trưởng và người cầm lái đạo diễn ngay từ đầu.
Bên trên tất cả chỉ là suy đoán của hắn dựa vào những gì bản thân quan sát được, trên tay Trương Hằng cũng không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh chuyện này. Hôm nay, trên Nữ Vương Annie Báo Thù gần như đều là những kẻ bị kho báu làm cho lú lẫn đầu óc như Malvin, xét đến những khó khăn bọn họ từng phải đối mặt, rồi đi tới bước này, sau khi bỏ ra cái giá lớn như vậy, cho dù là trong lòng mọi người có nghi ngờ, nhưng cũng sẽ từ chối tin vào đó.
Mà đây chính là điểm lợi hại nhất của Auroff, trước mắt tất cả đều nằm trong tay ông ta, ông ta chỉ cách mục tiêu cuối cùng của mình một chút nữa thôi. ... Một bước cuối cùng.
Mà hôm nay cũng là thời điểm tính cảnh giác và tính công kích của ông ta ở mức cao nhất, ngay thời khắc mấu chốt này ông ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của mình.
Khói thuốc súng và tiếng súng trên mặt biển dần tản đi, mặt trời dần lặn xuống biển, Trương Hằng ở mép thuyền như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại thấy người cầm lái già đứng dưới cột buồm, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Auroff nhẹ gật đầu với ông, chỉ lên trên trời: "Gió sắp tới rồi, có thể phiền cậu lên kiểm tra cánh buồm một chút được chứ?"
"Được." Trương Hằng không chút do dự đồng ý, giao mã tấu và vũ khí trên người cho con trai chủ nông trường, sau đó leo lên cột buồm ngay trước mặt Auroff. Động tác của hắn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã leo tới đỉnh, sau đó nói với người lái tàu già: "Tất cả đều bình thường."
Trong mắt Auroff hiện lên vẻ kinh ngạc, ông ta vốn trưởng Trương Hằng nhận ra được gì đó sẽ đề phòng mình, dù sao thì muốn gây ra chuyện bằng cách khống chế buồm tay là cách đơn giản nhất, chỉ cần ra tay trên dây thừng là được, dựa vào khoảng cách từ đỉnh cột buồm với boong tàu, một khi ngã xuống thì gần như là xác định không còn thuốc chữa.
Thế nhưng cho dù ông ta nghĩ được gần hết nhưng không nghĩ tới được chuyện trên người Trương Hằng còn có một món [Thời khắc bóng ma], Trương Hằng càng ngày càng thấy chỗ tốt của trang bị này, như có rơi từ trên cao xuống, hắn chỉ cần vào trạng thái âm ảnh là có thể thoải mãi tránh bị thương, bởi vậy lúc leo lên hắn không phải lo Auroff sẽ giở trò gì trên dây thường.