Chuyện pháo thủ người da đen lúc trước làm cho Trương Hằng phát hiện ra một thói quen của người đằng sau, hắn ta rất thích đẩy đối phương vào hoàn cảnh đầy bức bách rồi theo dõi phản ứng của mục tiêu, mà Trương Hằng cũng có thể khẳng định phản ứng bây giờ của mình sẽ làm cho đối phương nghi hoặc.
"Vất vả rồi, Rosco sẽ tự hào vì cậu." Trên mặt Auroff không hiện lên bất kỳ chút bất thường nào, lễ phép biểu đạt lòng biết ơn, sau đó đi kiểm tra cái khác.
Malvin ở một bên không nhìn ra hai người có chuyện gì không ổn.
Trương Hằng không chút lo lắng leo xuống, một lúc sau đi tìm Rosco học cách điều khiển buồm, chỉ là vì suy xét đến sau này có lẽ sẽ cần kỹ năng này nhiều, nhưng sau một thời gian ngắn, hắn dần thích việc này.
Khi ở chỗ cao nhất, con người luôn có thể nhìn thấy vài cảnh mà người khác không thể thấy.
Tính ra, hắn tới thế giới này cũng được chừng một tháng rồi, trừ điểm tích lũy và kỹ năng ra, da của hắn cũng bị nắng đốt thành màu đồng rồi, với cả bởi vì leo dây thừng lâu nên trên tay xuất hiện vết chai, càng quan trọng hơn chính là hắn dần quen với cuộc sống trên thuyền.
So với thời kỳ tiếp theo, đại dương vào thế kỷ XVIII có vẻ càng thần bí, bao la hùng vĩ hơn.
Nơi đây cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu mạo hiểm với thách thức.
Bây giờ hắn đã chuẩn bị việc trở thành thuyền trưởng giương buồm ra biển xong xuôi, nhưng trước đó hắn vẫn phải vượt qua một tháng cuối cùng trên Nữ Vương Annie Báo Thù một tháng.
Một tháng này, chỉ e là sẽ không bình yên.
Hành trình báo thù của Auroff đã bước lên giai đoạn cuối, tuy rằng Frazer vẫn giữ im lặng như trước, nhưng không ai bỏ qua tên cáo già này cả, Trương Hằng sẽ không tin là trên thuyền này lão ta chỉ để một tên gọi là thợ mộc Kent làm tai mắt đâu, mà cuộc đấu sức chính thức của hai bên e rằng sẽ ở Charleston.
Ngay lúc này, Trương Hằng kẹp ở giữ chắc chắn là ở tình thế nguy hiểm nhất, nhưng mà đây chưa chắc đã không phải là một kỳ ngộ với hắn. ...
Sáng sớm hôm sau, ngoài những người mang chức trách không thể đi và người bị bệnh không rời giường được ra thì toàn bộ hải tặc đều tụ tập trên boong tàu.
Bao gồm cả thuyền trưởng Teach và lái tàu Auroff, vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc.
Trong trận ác chiến lần trước, phe hải tặc thương vong nặng nề, có bốn mươi bảy người tử vong tại chỗ, trong hai mươi chín người bịu thương thì có bảy người không thể sống qua tối hôm qua, hai mươi hai người còn lại có thể sống hay không vẫn là ẩn số.
Con trai chủ nông trường cũng đỏ mắt, nhưng không phải đau buồn vì những hải tặc đã chết kia, mà do trong lòng dâng lên cảm xúc đau buồn một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không biết khi nào tới phiên hắn nằm trong bọc đựng xác lạnh băng kia.
Gió biển thổi vào vải buồm trên cột buồm, một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện.
Mãi tới khi thuyền trưởng Teach gật đầu, dùng giọng trầm thấp nói:
-Bắt đầu đi.
Bốn tên hải tặc nâng thi thể được bọc bằng bao vải trắng đi tới mép thuyền, người lái tàu Auroff đọc tên người chết theo thứ tự, sau đó các thi thể với tên tương ứng sẽ được thả vào biển khơi.
Những người đàn ông sống vì biển, kết cục cuối cùng của họ cũng chính là biển cả vô tận.
Tới khi thi thể cuối cùng được thả vào biển, Auroff khép tập danh sách lại:
-Nguyện rằng nữ thần Hải Dương Thetis hãy tiếp nhận và chỉ dẫn cho linh hồn của các ngươi, những người bạn dũng cảm của ta.
Nói xong ông ta vẩy một túi muối vào biển, hoàn thành nghi thức cuối cùng.
Chờ những túi vải chứa xác kia biến mất trong làn sóng biển, Teach nhanh chân quay lại phòng thuyền trưởng, mãi tới khi thân hình của ông ta rời đi, đám hải tặc trên boong tàu mới nhẹ nhàng thở phào.
Cảm xúc của bọn họ đối với vị thuyền trưởng này vô cùng phức tạp, một phần là do biểu hiện của thuyền trưởng trong các cuộc chiến vô cùng anh dũng, là ác mộng của đối thủ, mặt khác lại do bình thường khi ở chung, cảm giác áp bách Teach mang lại cho bọn họ rất mạnh. Đứng chung với ông ta một thời gian dài khiến nhiều người hô hấp khó khăn, đa số hải tặc đều kính trọng và sợ hãi ông ta, cũng may bình thường ông ta ít tham dự vào các công việc trên thuyền, thường ở trong phòng thuyền trưởng là chính. Bình thường chỉ câu thông với các thuyền viên qua người lái tàu Auroff.
Auroff quay đầu nói:
-Trận chiến này khiến chúng ta tổn thất không ít đồng bạn đáng tin, cùng lúc đó cũng có vài vị trí trên thuyền bị bỏ trống. Chuyện xảy ra trên người lão Mile khiến ta vô cùng tiếc nuổi, nhưng trên thuyền không thể không có người điều khiển cột buồm được, nhân lúc mọi người ở đây hết, chúng ta hãy tiến hành biểu quyết chọn người đi.
Lời của ông ta còn chưa dứt thì đám hải tặc bên dưới đã ồn ào nói:
-Trương Hằng, Trương Hằng, Trương Hằng!
-Xem ra chúng ta đều không ai dị nghị về người được chọn vào vị trí này.
Auroff gật đầu với Trương Hằng:
-Chúc mừng, ngươi đã trở thành người điều khiển cánh buồm trên thuyền, dẫn dắt chúng ta theo đuổi tài phú.
Dừng một lát, ông ta lại nói thêm:
-Tiếp theo là chọn đội tiên phong, có hai mươi người...
Trương Hằng không quá bất ngờ với lời đề nghị này, người điều khiển cột buồm được chọn lần trước là lão Mike mới đứng ở vị trí này được hai tháng, khi chiến đấu với thuyền Scarborough đã bất hạnh bị một viên đạn lạc bắn trúng đầu.
Dựa vào kết quả bầu bằng phiếu lần trước, Trương Hằng xếp ở vị trí thứ hai dĩ nhiên sẽ là người ứng cử vào vị trí sốt dẻo này, nhất là khi trong cuộc chiến vừa rồi, biểu hiện của hắn vô cùng xuất sắc.
Tuy nói sức chiến đấu mạnh hay yếu không liên quan tới việc trở thành người điều khiển cột buồm, nhưng logic của đám hải tặc lại chỉ đơn giản như vậy.
Bình thường, có hai kiểu người sẽ nhận được phiếu bầu của bọn họ. Một là người mà bọn họ cảm thấy nên bầu, còn một loại là kiểu mặc kệ, ông đây muốn bầu phiếu cho hắn, lý trí nói bọn hắn hãy bỏ phiếu cho người thứ nhất, nhưng thông thường bọn họ đều lựa chọn loại thứ hai.