Dù sao nếu lúc nào cũng chọn lý trí thì bọn họ đã không phải làm hải tặc. Huống hồ Trương Hằng còn là học trò của Rosco, năng lực của hắn lại chẳng có vấn đề gì, vì thế cuộc bầu phiếu cứ thế được thông qua.
Trương Hằng còn vì vậy mà đạt được 5 điểm tích lũy.
Nhưng hắn không rõ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, hắn còn một tháng nữa là rời khỏi con thuyền này, chức điều khiển cánh buồm này với hắn có cũng được, không có cũng không sao. Mà lần này được bầu phiếu thuận lợi như vậy chứng tỏ hắn vẫn có lực ảnh hưởng nhất định với đám hải tặc. Auroff càng có thêm nhiều lý do coi hắn là mối nguy ngầm.
Nhưng Trương Hằng không ngờ người tới tìm hắn đầu tiên lại là một người khác.
-Ngươi là người theo tín ngưỡng à?
Trương Hằng cau mày, nói:
-Có ý gì?
-Đừng hiểu lầm, chỉ là một lời nhắc nhở thiện ý mà thôi, dưới sự thống trị của Teach và Auroff, chuyện hôm nay sẽ còn tiếp diễn không ngừng. Cuối cùng chúng ta vẫn sẽ có một ngày như này, không phải hay sao? Người sống ở Nassau thông thưởng sẽ dùng nghi thức của nữ thần biển Thetis để đưa tiễn người chết, tin tưởng những linh hồn đã chết ấy sẽ đi vào biển sâu. Nhưng nếu ngươi muốn tới một nơi khác thì có thể nói với Dufresne, dù sao trên con thuyền này luôn nói rằng sẽ tôn trọng quyền tự do của mỗi người, đương nhiên bao gồm cả tự do tín ngưỡng.
Lão hải tặc què chân ngồi đối diện với Trương Hằng:
-Khi ta lên tàu chỉ có một ngoại lệ, đứa bé đó là người Arawak trên đảo Saint Vincent. Nghe nói truyền thống trong bộ lạc của nó là chia người đã chết ra ăn sạch, người Arawak tin rằng chỉ có làm như vậy mới có thể để người đã chết ở chung với tổ tiên, nên chúng ta luôn sợ nó sẽ chết. Nhưng không may hắn đã bị một viên đạn bắn trùng đùi phải trong một lần ra biển cướp, bác sĩ trên thuyền đã cắt giải phẫu cho nó nhưng nó không thể chịu nổi, lần đó chúng ta đã bỏ phiếu, quyết định bỏ quy củ trên thuyền một lần. À đúng, hình như ta vẫn chưa giới thiệu, ta là Kent, là người bắn pháo trên thuyền.
(Arawak: một tộc người da đỏ
Saint Vincent: Một hòn đảo thuộc vùng biển Caribe)
-Người bắn pháo?
Lão hải tặc già què chân nhếch miệng, nói:
-Ta biết, mọi người càng thích gọi ta là thợ mộc hơn, bởi vì trong một cuộc chiến, ta từng dùng cưa của ta cưa sống một kẻ địch thành hai nửa.
Ông ta nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên hạ thấp giọng nói thật nhanh:
-Đây không phải nơi để nói chuyện, đâu đâu cũng là cơ sở ngầm của Auroff, chúng ta cần phải nói chuyện một chút. Sau nửa đêm hôm nay, ta chờ ngươi ở phòng chờ tầng hai cho thợ mộc.
Trương Hằng từ chối cho ý kiến.
Lão hải tặc què chân hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể bổ sung:
-Ngươi biết vì sao trên thuyền này có không ít người liên quan tới Frazer, nhưng Auroff lại chỉ cảnh giác với ngươi nhất không? Frazer sẽ không tùy tiện chọn người thu nợ giúp mình, qua bao nhiêu năm cũng chỉ có hai người từng thu nợ giúp hắn, một người là ngươi, người còn lại chính là thuyền trưởng bây giờ của chúng ta. Ở một khía cạnh nào đó thì cả ngươi và hắn đều được coi như là học trò của Frazer.
-Edward Teach từng làm người thu nợ cho Frazer?
-Đúng vậy, Frazer bồi dưỡng Teach là định để Teach tiếp quản chức của Frazer sau khi hắn nghỉ hưu, nhưng không ngờ người mà hắn bồi dưỡng để nối nghiệp cuối cùng lại cùng Auroff phản bội hắn. Bây giờ tình huống của ngươi rất nguy hiểm, chỉ ta có thể giúp đỡ ngươi. ...
-Hắn nói thế nào?
Trong phòng thuyền trưởng, Auroff rót một chén rượu Rum cho lão hải tặc què chân, nói.
Lão hải tặc Kent nhìn người cao lớn đối diện, nuốt một ngụm nước bọt, nhận lấy chén rượu rồi nói:
-Hắn nói với ta rằng hắn rất hài lòng với tình huống hiện tại, không cảm nhận được nguy hiểm gì.
Auroff cau mày, nói:
-Hắn có biết ngươi là người của Frazer không?
Lão hải tặc què chân gật đầu, nói:
-Lần này trước khi ra khơi Frazer đã tới tìm ta, bảo ta cất nhắc Trương Hằng, còn nói Trương Hằng sẽ liên hệ với ta. Nhưng ra biển lâu như vậy rồi ta vẫn không thấy tên kia tới gặp ta, thậm chí còn chưa từng nghe tên ta qua những người khác, ta đã chủ động tới tìm Trương Hằng theo như ngươi yêu cầu. Nhưng trông hắn giống như... Không hoàn toàn coi trọng.
-Những người khác thì sao?
Lão hải tặc què chần chờ một lát, rồi nói:
-Billy và Clay thì bất mãn với cách ngươi đối đãi với Goodwin, Clift và một số người khác thì thất vọng với thuyền trưởng vì thất hứa với các tù nhân. Nhưng bọn họ đều không phải người của Frazer.
-Yên tâm, ta sẽ không làm gì bọn họ cả.
Auroff vỗ vai lão hải tặc què:
-Ta chỉ cần nắm rõ tình huống trên thuyền mà thôi, ngươi làm rất tốt, cứ tiếp tục phát huy như vậy, đừng để Frazer nghi ngờ.
Chờ lão hải tặc què rời đi, người đứng sau bàn gỗ mới mở miệng nói:
-Tại sao ngươi cứ nhất định cho rằng Frazer còn một học trò?
-Ta từng làm lái tàu cho ông ta một thời gian rất dài nên hiểu rất rõ.
Auroff đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống vai ông ta:
-Ông ta đúng là già rồi, ngay cả tìm chúng ta báo thù cũng không đủ dũng khí tự thân ra trận, ông ta không còn cơ hội nữa nên mới ký thác hy vọng lên người người khác.
-Là người trẻ tuổi tên Trương Hằng à?
-Ta thấy được bóng dáng của ngươi hồi trẻ trên người hắn, đều bình tĩnh quả cảm như vậy. Frazer đã đặt không ít tâm huyết lên hắn. Lấy tính cách của Frazer thì ông ta sẽ không bao giờ đầu tư vào thứ gì vô nghĩa, vì thế hắn khẳng định là người quan trọng trong kế hoạch của Frazer. Chẳng qua bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra được tác dụng của hắn.
Mặt Auroff hiếm khi tỏ ra sầu lo:
-Theo tốc độ hiện nay thì chúng ta mất nhiều nhất là hai tuần nữa để tới được Charleston, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều...
-Auroff...
Người đàn ông ngồi trên ghế mở miệng cắt lời ông ta:
-Ngươi là người lái tàu xuất sắc nhất biển Caribe này, nhưng từ xưa tới nay ngươi mắc một căn bệnh chính là nghĩ nhiều. Bây giờ cả con thuyền này đều nằm trong quyền khống chế của chúng ta, cần gì phải suy nghĩ xem Frazer sẽ chơi chiêu gì? Nếu ngươi cảm thấy ai có vấn đề thì liệt hẳn tên họ ra rồi tìm cách giải quyết những phiền toái đó trước khi ta xuống tàu.