Lúc đầu, Trương Hằng còn đếm từng ngày để xem bao lâu nữa thì được trở về.
Nhưng sau này hắn nhận ra hành động đó chỉ khiến bản thân thêm chán nản, thời gian là thứ càng kiểm tra thì sẽ càng cảm thấy nó trôi qua rất chậm.
Vì vậy, Trương Hằng không còn ghi lại từng ngày nữa. Khi hắn thu hoạch lứa khoai tây thứ tư thì rốt cuộc giọng nói kia lại lần nữa xuất hiện.
[Kỹ năng bắn cung tăng từ level 1 lên level 2, có thể xem trạng thái cá nhân. ]
Trương Hằng bước nhanh về nhà và đào chiếc đồng hồ Seastar bị chôn ở góc phòng ra. Sau khi đeo vào tay, hắn mới biết mình đã ở trên hòn đảo này hơn một năm trời, chính xác là 385 ngày.
Tuy rằng chưa thể so với nhân vật Robinson nổi tiếng, nhưng đối với một người quen sống ở thành phố thì đây đã là một thành tích đáng kinh ngạc rồi.
Thật ra hiện tại Trương Hằng đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống nơi hoang dã.
Vì muốn nâng cao chất lượng cuộc sống, Trương Hằng đã sửa căn nhà gạch một gian của mình thành ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, thậm chí hắn còn làm cả sàn sưởi ấm. Vườn rau cũng được mở rộng thêm, sản lượng khoai tây hiện nay đã vượt qua nhu cầu sử dụng của hắn. Trương Hằng dùng dao đá thái chỗ khoai tây dư thành từng miếng nhỏ, sau khi phơi dưới ánh mặt trời chói chang thì hắn đã có món snack khoai tây nguyên chất tự nhiên 100%.
Ngoài ra hắn còn tìm được hành tây ở trong rừng và đem về trồng. Làm xong mọi việc, Trương Hằng lại dành thời gian xây ao cá, nhà tắm và trại chăn nuôi.
Hắn thả đám cá và cua không ăn hết vào trong ao, còn con "gà rừng" mắc kẹt ở hàng rào vinh quang trở thành thành viên đầu tiên trong trại chăn nuôi của hắn.
Trong vòng nửa tháng, nó đã bị Trương Hằng ngắm bắn nhiều đến mức sinh ra ám ảnh tâm lý. Lúc mới tới, nó là một con gà phách lối với thái độ như muốn nói 'ông mày chả sợ ai đâu, có giỏi thì mày cứ giết tao đi', hiện tại thì nó đã biến thành một con gà già cỗi với đôi mắt đờ đẫn.
Trương Hằng cũng khá áy náy vì chuyện này nên quyết định giữ nó lại nuôi dưỡng thay vì làm thịt. Hắn thầm nghĩ biết đâu lại có thể kiếm được ít trứng để ăn, dù rằng giấc mộng này đã vỡ tan tành sau khi biết được nó là gà trống.
Thôi đành vậy, cứ xem như nuôi thêm một con thú cưng cũng được. Trương Hằng gọi con "gà rừng" này là chuột Mickey.
So với cá, chim và cua thì nó có chỉ số thông minh cao hơn một chút, nuôi lâu chắc là cũng có thể tương tác chút đỉnh.
Hiện tại, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu di động trong phạm vi 10 mét của Trương Hằng là 80%, với phạm vi 30 mét thì khoảng 50%. Sau khi nghe được thông báo kỹ năng bắn cung lên level 2, hắn biết cuối cùng cũng đã đến lúc.
Vì vậy, hắn dành ra mười ngày để chuẩn bị đủ khẩu phần ăn cho hai người và để lại lương thực trong một tháng cho chuột Mickey. Sau đó, hắn lại chọn loại gỗ cứng nhất để làm hai ngọn giáo dùng làm vũ khí cận chiến.
Đợi đến ngày thứ 401, khi anh trai thám hiểm lại trôi đến, Trương Hằng mới dùng chiếc bè gỗ tự chế của mình để chèo tới chỗ đối phương.
"Cảm ơn anh bạn, cậu là người bản địa sinh sống trên hòn đảo này à? Tàu của tôi gặp phải một cơn bão lớn nên bị đánh chìm, tôi bơi đến đây thì kiệt sức. Nếu không có cậu giúp đỡ thì sợ rằng tôi đã chết rồi."
"..."
Trương Hằng câm nín, bộ trông tôi giống thổ dân lắm hả?
Hắn cúi đầu đánh giá bộ dạng của mình trên mặt nước. Được rồi, đúng là giống thổ dân thật đấy. Hắn đã ở trên hòn đảo này một thời gian rất dài, ngoại trừ chiếc đồng hồ thì mọi vật dụng ban đầu đều hỏng cả rồi.
Nhưng dù sao thì Trương Hằng vẫn rất vui khi gặp được đồng loại. Hắn đã không nói chuyện với ai gần cả năm nay, nên từ sau khi nhìn thấy anh ta thì hắn vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khích. Trương Hằng đưa thùng đựng nước ngọt qua cho đối phương.
"Tôi tên là Trương Hằng, tôi cũng gặp tai nạn trên biển giống như anh chứ không phải là dân bản địa ở đây. Nhưng đó đã là chuyện của một năm trước rồi."
Sau khi uống nước xong, sắc mặt anh trai thám hiểm cũng đỡ hơn. Anh ta đang lo mình sẽ trở thành bữa tối cho thổ dân, nhưng không ngờ lại gặp được người văn minh nên tỏ ra khá vui mừng.
"Tôi tên là Bear Grylls, từng phục vụ tại Trung đoàn 21 SAS thuộc Quân đội Hoàng gia Anh, từng chinh phục đỉnh Everet và đã trở thành người dẫn chương trình, nhà thám hiểm kiêm tác giả... Cậu nói mình ở đây đã một năm rồi sao? Đúng là một điều phi thường."
"Nói đúng ra thì tôi từng có hai người bạn đồng hành nhưng họ đều đã qua đời." Trương Hằng dừng lại rồi thử hỏi dò: "Là hai người rơi xuống biển cùng anh ấy, anh có nhớ họ không?"
"Hai người nào rơi xuống biển cùng tôi cơ?" Vẻ mặt của Bear không giống như đang nói dối."Khi tai nạn xảy ra, tôi thật sự cũng nghĩ tới chuyện cứu người. Nhưng một con sóng lớn đánh đến bất ngờ làm tôi ngất đi, lúc mở mắt ra thì tôi đã thấy hòn đảo này rồi".
"..."
Trương Hằng không hề ngạc nhiên với câu trả lời này, chỉ cảm thấy thương cho anh ta. Nếu Bear không nhớ được Ede và ông anh mặc quần đùi thì mong rằng anh ta cũng quên luôn vụ bản thân đã trôi dạt cả năm trên biển đi.
Hắn rất tò mò không biết trò chơi sẽ lấp BUG này kiểu gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lờ tịt xem như không biết để cho qua.
Kéo bè gỗ lên bờ, Trương Hằng dẫn anh ta về nhà.
"Những thứ này đều là cậu tự làm à?". Bear không thể không lên tiếng tán thưởng khi nhìn thấy căn nhà có tầm nhìn 180 độ hướng ra biển với vườn rau tràn trề sức sống và chiếc ao đầy cá tôm ở phía sau: "Tôi cảm thấy mình không còn gì để dạy cậu nữa, vì đến tôi cũng chẳng thế làm tốt hơn được thế này đâu."
Đang nói thì anh ta sửng sốt vì nhìn thấy chuột Mickey đang đứng thở ngắn than dài vì cuộc sống lắm khó khăn ở trong trại chăn nuôi.
Trương Hằng tưởng rằng vẻ ngoài xấu xí của chuột Mickey đã dọa Bear sợ nên muốn giới thiệu cả hai với nhau, nhưng anh ta đột nhiên kích động la lớn: "Chúa ơi, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?! Là chim Dodo, trên đời này vẫn còn chim Dodo!!!"
Lần này lại đến phiên Trương Hằng ngớ người.
Chim Dodo không phải là danh từ xa lạ gì với hắn. Theo ghi chép, loài chim này sinh sống trên hòn đảo Mauritius ở Ấn Độ Dương. Cho đến khi tai họa bất ngờ ập xuống, chúng gặp phải đám thực dân Châu Âu và hoàn toàn tuyệt chủng trong vòng 200 năm, thậm chí ngay cả một tiêu bản hoàn chỉnh cũng không có.
Trương Hằng thật sự không ngờ "con gà" mà mình ăn bừa lại là quốc điểu của Mauritius.
Nhưng nếu là trong trò chơi thế này, dù xảy ra chuyện gì cũng không khiến người ta thấy lạ.
Bear khá bất ngờ khi thấy Trương Hằng vẫn có thể bình tĩnh đến vậy, thế là anh ta quyết tâm phổ cập kiến thức khoa học cho hắn: "Chim Dodo tuyệt chủng vào năm 1681. có rất nhiều lý do được đưa ra. Có người nói là do thực dân Châu Âu đã săn bắn chúng quá độ để làm thức ăn, có người lại nói là do những loài động vật được con người mang lên đảo đã cướp tổ và tranh giành nguồn thức ăn với chim Dodo. Cũng có người cho rằng là do môi trường sống thay đổi... Nhưng dù thế nào thì sự thật chính là chúng đã hoàn toàn biến mất trên trái đất. Trong vòng mấy năm trở lại đây, một bộ xương của chim Dodo đã có giá hơn 500. 000 Bảng Anh. Phát hiện này của cậu sẽ làm cả thế giới chấn động đấy."
Đáng tiếc, đây chỉ là một trò chơi không hề có cốt truyện về thế giới bên ngoài hòn đảo... Trương Hằng âm thầm bổ sung. Nhưng hắn không thể nào giải thích cho Bear hiểu được nên đã nghĩ ra một cách giải thích dễ chấp nhận hơn: "Bear, cho dù nó thật sự là chim Dodo thì chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây trước đó, như thế mới có thể công bố chúng với thế giới."
"Cậu nói đúng lắm." Bear đồng tình: "Trên đảo có chim Dodo cũng không phải là tin tốt với chúng ta, nó đồng nghĩa với việc chưa có ai đặt chân đến đây. E rằng hòn đảo này cũng không nằm trên bất kỳ tuyến đường hàng hải nào."
"Tôi đã ở đây hơn một năm, gần như khá quen thuộc với khu vực bên ngoài. Tiếp theo tôi muốn vào trung tâm hòn đảo để xem thử... Ừm, biết đâu lại có thể tìm được cách về".
"Vậy để tôi đi cùng cậu, tôi nghĩ rằng kinh nghiệm của mình có thể giúp cậu trong chuyến đi này." Bear thẳng thắn đề nghị."Bao giờ cậu định lên đường, ngày mai à?"
"Không, không... Còn phải đợi vài ngày nữa để anh khỏe hẳn lại cái đã. Nếu tiện... thì chúng ta tâm sự chút chuyện nhé." Trương Hằng nhìn Bear bằng một ánh mắt đầy khát khao.
"? ? ?"