Tố chất thân thể của Bear rất tốt, tuy trôi dạt trên biển đã lâu nên đuối sức, lại còn rơi vào tình trạng mất nước. Nhưng chỉ cần cho anh ta đủ đồ ăn và nước uống, lại có thêm hoàn cảnh nghỉ ngơi tốt, chưa tới hai ngày là anh ta đã khỏe lại.
Có điều Trương Hằng lại không vội lên đường. Diện tích của hòn đảo này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không hề nhỏ. Hắn chạy một vòng ngoài rìa cũng phải mất chừng tám ngày. Sau khi đi vào rừng thì chắc chắn tốc độ sẽ giảm đi, nhưng từ đây đi đến giữa đảo chắc cũng chỉ tốn khoảng ba ngày mà thôi.
Mà nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Bear có thời gian chờ là 19 ngày, tức là bọn họ vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị.
Sau hai ngày ở chung, Trương Hằng đã hiểu đại khái về khả năng của người đồng đội mới này.
Quả nhiên kỷ năng sinh tồn nơi hoang dã của Bear khác với Ede và ông anh mặc quần đùi, nghiêng sang hương đi săn và tự giúp bản thân, vừa hay đây lại là điều cần thiết để thăm dò rừng rậm.
Bây giờ Trương Hằng có thể chế tạo đại đa số công cụ, cũng có kỹ xảo sinh tồn cơ bản như tìm kiếm nơi ở, nguồn nước.
Nhưng từ vườn rau với số loại rau củ đơn điệu của hắn và chuột Mickey cô đơn lẻ bóng được nuôi dưỡng trong vườn, có thể thấy thật ra bây giờ hắn cũng không hiểu gì nhiều về nơi này.
Nhất là ở phương diện phân biệt giống loài, đây luôn là điểm yếu của Trương Hằng, hay nói đúng hơn là những người hiện đại quen sống trong thành phố.
Thật ra trong rừng còn rất nhiều loài thực vật khác, nhưng Trương Hằng không biết liệu chúng có ăn được hay không, hoặc phần nào thì ăn được. Do sợ trúng độc nên hắn chỉ dám đào khoai tây và hành tây mà mình có thể nhận biết để đem về.
Phương diện động vật cũng chẳng khác gì mấy, Trương Hằng vẫn ghét bỏ Chuột Mickey trông quá xấu xí, nhưng nào ngờ nó lại là quốc điểu đã tuyệt chủng của nước Mauritius.
Bây giờ, nhà thám hiểm được cứu rốt cuộc cũng có thể giúp hắn bổ sung nốt nhược điểm cuối cùng này.
Thấy vẫn còn thời gian, Trương Hằng dứt khoát làm một chuyến đi vòng quanh bìa rừng cùng với Bear.
Bear đã dạy hắn cách phân biệt và thu hoạch các loại nguyên liệu trong rừng rậm.
Trương Hằng nghe xong thì không khỏi cảm thán, một năm nay mình đúng là phung phí của trời, ngồi giữa kho báu nhưng hoàn toàn không biết cách khai thác.
Nhưng nghe một hồi Trương Hằng lại lấy làm lạ, bởi vì tất cả những sinh vật xuất hiện trước mặt Bear, cuối cùng hầu hết đều nhận được đánh giá 'cắt bỏ đầu là ăn được."
"..."
Sáng ngày thứ 10, hai người trở lại gian nhà gạch. Trương Hằng cảm thấy khá hài lòng với hành trình lần này. Cho dù trong đảo không có thứ gì hết, nhưng chỉ riêng 10 ngày này đã khiến hắn nhận được rất nhiều lợi ích.
Huống hồ gì Bear còn là đối tượng lắng nghe và trò chuyện rất tốt.
Hai người nghỉ ngơi trong gian nhà gạch một ngày, Trương Hằng trồng những hạt giống rau củ thu thập được vào trong vườn rau. Kết quả không ngờ lúc này hắn lại nhận được một tin tức.
[Thu thập hơn mười loại rau củ thành công, kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã từ lv1 tăng lên lv2, điểm trò chơi +5, có thể xem bảng trạng thái cá nhân... ]
Đến giờ Trương Hằng vẫn không biết cái gọi là điểm trò chơi này có tác dụng gì, tính cả mấy lần trước đó thì hắn đã có tới 15 điểm trò chơi, có thể tra được trên bảng nhân vật của hắn.
Theo hắn thấy, thứ này có vẻ giống hệ thống thành tựu. Sau khi hoàn thành điều kiện nhất định thì sẽ nhận được, 11 điểm trò chơi lúc trước lần lượt đến từ nhóm lửa, xây nhà và đi săn.
Nhưng Trương Hằng cũng không nghĩ nhiều về thứ này, bình thường mà chơi game thì hắn là loại người chơi tùy duyên. Chỉ cần qua ải là được, không cố chấp nhất định phải đạt được thành tựu như những người chơi khác. Lần này chẳng qua là chơi một mình quá lâu, có muốn không đạt cũng khó.
Ngoài ra hắn còn phát hiện có vẻ ô đánh giá cũng có chút thay đổi.
[Đánh giá: Người chơi bình thường, không có nhiều đặc điểm đáng khen, nhưng có kỹ xảo sinh tồn nơi hoang dã và bắn cung nhất định. Dự đoán không thể vượt qua 5 vòng đầu của trò chơi. ]
Trương Hằng lấy làm tò mò, hắn cảm thấy trình độ bắn cung của mình có thể coi là không tệ, lại còn sở hữu kiến thức sinh tồn có thể ứng phó với hoàn cảnh ác liệt, thế mà vẫn không qua nổi vòng thứ 5 á?
Vậy tình huống của những người chơi khác thì sao?
Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện trong đầu của Trương Hằng, sau đó hắn lại chuyển hết sự quan tâm vào những chuyện cần làm trước mắt.
Sau một đêm nghỉ ngơi, hai người bọn họ đã gần như khỏe hẳn, trạng thái thân thể cũng ở mức tốt nhất.
Tiếp đó, rốt cuộc cũng tới màn chính.
Trương Hằng đeo cây cung dài và giỏ tên của mình lên, chia lương khô và nước ngọt đã chuẩn bị từ tối hôm qua thành hai phần. Hắn và Bear mỗi người cầm một phần, dùng tiết kiệm một chút thì chỗ đồ này cũng đủ cho bọn họ sống giữa rừng rậm cả tuần lễ.
Hơn nữa còn có cỗ máy săn bắn hình người là Bear, đã không cần lo chuyện tiếp tế.
Sau đó Trương Hằng lại lấy hai mũi giáo đã chuẩn bị từ trước ra, định dùng làm vũ khí cận chiến ra. Nhưng Bear lại lắc đầu, anh ta rút con dao găm bên hông ra: "Tôi có cái này là được rồi."
Trương Hằng cảm thấy hâm mộ, nhìn con dao găm đó hắn lại nhớ tới con dao găm Thụy Sỹ của mình ở hiện thực... Sau khi lưu lạc tới hoang đảo này, hắn chưa từng gặp lại đồ sắt. Nhớ lại hồi đầu khi ở cùng Ede, hắn đã từng hoàn thành hành động vĩ đại là dùng vỏ sò cưa cây. Thậm chí ngay cả mũi giáo trong tay bây giờ cũng chỉ là chưng khô đoạn đầu sau đó mài nhọn rồi sử dụng.
Hiệu quả thì không tệ lắm, nhưng dẫu sao vẫn thua xa trang bị chính quy.
Huống hồ gì con dao găm kia được chế tạo khá tinh xảo, bên trên còn khắc tên của Bear.
"Nếu thích thì chờ sau khi chúng ta an toàn rời khỏi đây, tôi sẽ tặng con dao này cho cậu. Mà cậu cũng có thể tới nhà tôi chơi, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu vợ và con trai của tôi cho cậu làm quen."
Tuy biết ngày đó sẽ không bao giờ tới, nhưng Trương Hằng vẫn lễ phép nói một tiếng cảm ơn với anh ta.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người chính thức bước vào khu rừng kia.
Ngay trong buổi chiều đầu tiên, Trương Hằng đã ý thức được có Bear làm bạn là chuyện may mắn đến cỡ nào.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ nhất có thể, nhưng rõ ràng là hắn vẫn đánh giá thấp độ nguy hiểm của nơi này.
Một người không thể duy trì cảnh giác suốt 24 giờ được, đặc biệt là buổi tối giữa một khu rừng hoàn toàn không hề yên tĩnh, luôn có thứ gì đó xào xạc trong bụi cây giữa màn đêm tối om.
Ngày đầu tiên, Trương Hằng luôn duy trì cảnh giác, hễ có gió thổi cỏ lay gì đó là xiết chặt mũi giáo trong tay, nhưng hắn phát hiện mình không thể tiếp tục như vậy được. Hậu quả của một đêm không ngủ là hôm sau tinh thần của hắn sẽ trở nên uể oải, phản ứng cũng chậm chạp hơn.
Thế nên Trương Hằng ép mình phải nhắm mắt lại.
Khó khăn lắm Trương Hằng mới có thể bỏ ngoài tai những tiếng động mờ ám kia mà mơ mơ màng màng. Đúng lúc này, hắn lại cảm thấy có thứ gì lướt lên bụng của mình.
Nhưng đây là lúc Trương Hằng buồn ngủ nhất trong ngày, hắn không thể tỉnh dậy ngay được. Mãi tới khi có thứ gì đó cuốn lấy cơ thể của hắn, đồng thời càng lúc càng thít chặt khiến Trương Hằng cảm thấy khó thở, hắn mở mắt ra mới nhìn thấy rõ có một thứ đang quấn trên người mình.
Đây là một con trăn lớn, dài hơn 3 mét, thân thể của nó còn to hơn ca cánh tay của Trương Hằng. Dưới bụng thì trắng ởn, trên lưng lại đầy những đốm màu nâu hình đám mây.
Trương Hằng thử vùng thoát khỏi vòng siết của nó, nhưng hắn phát hiện mình không thể nhấc được cánh tay lên. Thứ đó càng ngày càng siết chặt, khiến hắn có cảm giác xương cốt như sắp bị bẻ gãy.
Nhưng may là động tác giãy giụa của hắn cũng đánh thức Bear ở bên cạnh.
"Trăn đá Myanmar, một nhánh của trăn Ấn Độ. Nó là một trong sáu loại rắn lớn nhất trên thế giới, rất thường thấy trong rừng mưa nhiệt đới. Chúng nó rất khỏe, hiếm có thiên địch, nhưng không phải không có nhược điểm." Bear sờ vào đuôi con trăn, đâm nhẹ một cái vào chỗ nào đó không rõ, nào ngờ thân thể con trăn đá Myanmar kia lại từ từ mềm nhũn ra.
"Hậu môn thường là điểm yếu của loài trăn, tấn công vào chỗ này có thể giúp cậu có thêm thời gian chạy trốn."
Sau khi Trương Hằng thoát ra, Bear vừa giải thích vừa đâm dao găm vào đầu của con trăn Myanmar nọ.
"May thật đấy, sáng mai chúng ta có bữa sáng rồi."