Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 147 - Chương 147: Chân Tướng

Chương 147: Chân Tướng Chương 147: Chân Tướng

Bellomont không ngờ lại gặp phải người quen trên xe ngựa, thuyền trưởng Elmer của con tàu Scarborough đang ngồi bên cạnh ông ta, nhưng khi hai người gặp nhau lại hơi lúng túng, há miệng không nói gì.

Ngoài ra, ngồi đối diện với hai người họ là một người đàn ông mặc quân trang của hải quân.

Xe ngựa lao vùn vụt trên đường phố, Bellomont tỏ vẻ trấn định nói:

-Các người là ai, tại sao lại muốn bắt cóc ta?

-Ta là Edward Teach, ta tin rằng ngài không xa lạ gì với cái tên này.

Người đàn ông thản nhiên nói, Bellomont vừa nghe vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi, người ở tân lục địa dĩ nhiên đều từng nghe tới tiếng xấu của thuyền trưởng râu đen, nhất là người luôn dùng hết sức lực để đả kích hải tặc như Bellomont. Tất nhiên ông ta đã nghe tên của hải tặc nổi tiếng nhất vùng Caribe này, thực chất Bellomont còn từng bày ra vô số hoạt động vây quét hải tặc nhằm vào thuyền trưởng râu đen, nhưng không lần nào thành công, trái lại còn giúp thanh danh của râu đen vang xa hơn.

Bellomont nằm mơ cũng muốn bắt được thuyền trưởng râu đen, nhưng khi Edward Teach thực sự xuất hiện trước mặt ông ta thì Bellomont lại không hề vui vẻ. Nhưng dù sao Bellomont cũng là người trải qua vô số tình huống, vẻ kinh ngạc trên mặt ông ta lưu lại không quá hai giây liền khôi phục như ban đầu, nhìn sang Elmer đang tự ti mặc cảm bên cạnh.

-Hóa ra là Teach tiên sinh, nghe danh đã lâu cuối cùng cũng được thấy người thật.

-Thật đáng tiếc, đây không phải lần đầu chúng ta gặp mặt.

Bellomont nghi ngờ hỏi:

-Chúng ta từng gặp qua rồi sao, khi nào chứ?

-Lần thứ nhất gặp mặt à? Chắc là lúc ta vẫn còn học ở trường hải quân, ta vẫn nhớ như in cảnh tượng ngươi và hắn cùng đi tới ngày ấy.

-Hắn?

-Có vẻ ngươi là một người rất dễ quên đó thưa bá tước, vậy để ta nhắc nhở thêm một chút bậy, năm 1695. ngươi có nhớ tới gì hay không.

Vẻ mặt Bellomont đột nhiên thay đổi, không còn dáng vẻ bình tĩnh không loạn như trước nữa, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc:

-Rốt cuộc ngươi là ai?

-Lúc đó hắn là anh hùng của hải quân, là nhà mạo hiểm nổi tiếng nhất nước Anh, được nữ vương tự mình khen ngợi, còn ngươi thì mới vừa nhận chức vị Thống Đốc thuộc địa, còn đang sầu lòng không biết nên tiêu diệt hải tặc, khôi phục buôn bán trên biển như thế nào. Để đối phó với hai tên hải tặc lợi hại nhất lục địa lúc ấy là Henry Every và Thomas Tew, ngươi đã tìm tới hắn, rồi cầu xin hắn ra biển bắt hải tặc giúp ngươi.

-Ban đầu hắn không đồng ý, bởi vì hắn đã chán ghét chiến tranh, nhưng ngươi lại không vì thế mà buông bỏ, cố gắng thuyết phục hắn chiến đấu vì phồn vinh của tân lục địa, cuối cùng hắn đã bị lòng chân thành và hữu nghị của ngươi đả động, quyết định nhận nhiệm vụ đó. Ta bắt đầu lên thuyền của hắn lúc ấy, trở thành nhân viên hậu cần của hắn.

-Đó là ngày ta vui nhất, có thể giương buồm ra biển với người mà mình thần tượng nhất, cố gắng xây dựng nên một lục địa xinh đẹp mới. Khó mà tìm được tương lai nào động lòng hơn.

Rõ ràng đây là chuyện đáng để vui vẻ, nhưng ngữ khí của Teach lại khiến người khác nghe mà lạnh lẽo.

-Song lần hành động ấy từ khi bắt đầu đã không thuận lợi, bọn ta chưa kịp rời khỏi bến cảng đã bị người của hải quân ngăn lại, nói chiến sự bên phía Tây Ban Nha đang căng thẳng, rút gần hết thủy thủ trên thuyền của bọn ta. Không còn cách nào khác nên bọn ta phải tuyển thêm một nhóm người mới trong thời gian ngắn, vụng về xuất cảng, phiêu bạt ròng rã sáu tháng trời trên biển nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Henry Every và Thomas Tew.

-Bầu không khí trên thuyền bắt đầu trở nên vội vàng, đám thủy thủ mới mà bọn ta vội vàng tuyển thêm đa số đều là đám ác ôn và lưu manh, ra biển để kiếm tài phú. Giờ không lấy được phần thưởng thì bọn chúng cũng không ngại gì dùng thứ khác coi như đền bù.

Teach hơi dừng một chút, nói tiếp:

-Lúc ấy chỉ có ba người thuộc trường hải quân trên thuyền, ngoài hắn ra thì chỉ có lại người lái tàu chính và ta, nhưng ba người bọn ta căn bản không thể khống chế được tình hình trên thuyền. Trong lúc ta trấn an thuyền viên đã bị người trói lại, đánh cho một trận tơi bời rồi bị ném vào bãi nhốt cừu trên thuyền. Những tên thủy thủ đó đã uy hiếp, nói sẽ giết ta vào ba ngày sau. Để cứu ta, hắn không thể không đồng ý yêu cầu của chúng.

-Bọn ta chọn một con thuyền thương nghiệp nước Pháp làm mục tiêu, nhưng không ngờ con tàu đó lại thuộc công ty phía đông Ấn Độ, trong lúc chiến đấu đối phương đã treo cờ lên, mặc dù bọn ta đã thuyết phục đám thủy thủ kia rút lui, nhưng trên có người trên con tàu thương nghiệp kia nhận ra hắn. Và từ đó trở đi, toàn lục địa đồn đại rằng chúng ta đã trở thành hải tặc.

-Đó là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời ta, ta không biết mình đã làm sai điều gì mà Thượng Đế lại để chuyện như vậy xảy ra với chúng ta. Lúc đó hắn đã an ủi ta, cho ta lòng tin, để ta tin rằng chỉ cần trở lại thế giới văn minh là chúng ta có thể tẩy được tội danh, nói chân tướng cho mọi người.

-Đó chính là động lực duy nhất chống đỡ chúng ta sống tiếp, nhưng ta không ngờ quá trình ấy lại dài dằng dẵng như vậy, mãi tới bốn năm sau chúng ta mới gặp được một băng hải tặc khác. Những thuyền viên kia sau khi quyết định gia nhập vào băng của bọn chúng mới tha cho bọn ta. Mà cuối cùng bao gồm cả ta thì chỉ còn lại 1 3 người bằng lòng đi theo hắn quay lại thuộc địa.

-Bọn ta quyết định lên bờ ở New York, liên hệ với hải quân ở đó để công khai chuyện xảy ra những năm qua, mà khi đó ngươi đã dựa vào chiến công tiêu diệt hải tặc trở thành Thống Đốc xuất sắc nhất vùng thuộc địa, ngươi lo dính líu tới bọn ta sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc đời chính trị của ngươi nên đã phái người tìm chúng ta, nói với hắn rằng ngươi hiểu và đồng tình với những chuyện bọn ta gặp phải, sẵn lòng trợ giúp tẩy sạch tội danh cho bọn ta.

Bình Luận (0)
Comment