-Ta đã nhắc nhở hắn, nhưng hắn vẫn tin tưởng ngươi, không hề do dự đưa những thứ bọn ta cướp đoạt được mấy năm qua và những bức thư qua lại giữa ngươi và hắn trước khi xuất cảng cho ngươi, hắn tin tưởng ngươi và minh hữu của ngươi ở Whitehall có thể lấy lại trong sạch cho bọn ta, ngươi biết hắn là loại người như thế nào mà, đúng không? Hắn luôn ôm cảm xúc mong chờ đối với thế giới văn minh, tình nguyện tin vào lòng tốt của nó.
Bellomont nghe tới đây thì thở gấp, ông ta chỉnh đốn lại nơ của mình, nhưng giọng nói lạnh lùng bên tai vẫn không biến mất.
-Nhưng sau đó ngươi đã phản bội hắn, lừa hắn tới Boston, ngay khi hắn vừa bước chân vào lãnh thổ ngươi đã bắt hắn, đốt trụi tất cả thư từ có thể làm chứng kia. Nuốt trọn tang vật hắn giao cho ngươi, sau đó ngươi để vị tiên sinh Elmer đang ngồi cạnh ngươi này áp tải hắn tới Luân Đôn chịu thẩm vấn. Để đảm bảo hắn không nói ra bất kỳ chuyện gì gây bất lợi cho ngươi, ngươi còn ám chỉ Elmer chăm sóc hắn thật tốt trên đường đi.
-Ta nghe nói trước khi trở lại nước Anh, tinh thần của hắn đã thất thưởng. Những người đó treo cổ hắn bên dòng sông Thames, treo thi thể của hắn ở đấy ròng rã hai năm trời, bọn họ gọi hắn là hải tặc đáng sợ nhất tân lục địa, còn ngươi bắt được hắn lại được Whitehall khen ngợi lần nữa.
Huân tước tiên sinh ngồi bên cạnh nghe vậy thì lưng đổ đầy mồ hôi, hắn không ngờ chuyện này còn liên lụy tới cả minh, giọng hắn mang theo tiếng nức nở, lắp bắp nói:
-Ta... Ta thực sự không biết chuyện của hai người, lúc đó ta chỉ là một tên sai vặt, ta không thể từ chối bá tước được...
Đáng tiếc hắn mới vừa nói được một nửa đã im bặt, ngay trước khi chết, Elmer cũng không ngờ người đàn ông đối diện lại có thể dứt khoát như vậy. Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho hắn, trực tiếp móc khẩu súng kíp bên hông ra bóp cò.
Edward Teach thậm chí còn không thèm dọn dẹp thi thể vừa ra lò ở bên kia, mà nhìn về phía bá tước tiên sinh, giọng của Teach còn lạnh lùng hơn cả nước biển.
-Ta nói với những hải tặc bên ngoài rằng ta tới vì kho báu của Kidd, nhưng ta biết rõ hơn ai hết Kidd không hề để lại bất kì kho báu gù, tối nay ta tới chỉ vì một chuyện, đó là báo thù cho hắn.
Bellomont không thể duy trì vẻ mặt trấn định bên ngoài được nữa, trong mắt ông ta đong đầy sợ hãi, cả người co quắp lại, run lẩy bẩy không ngừng:
-Ngươi muốn cái gì, muốn cái gì ta cũng đều có thể cho ngươi, ta có thể cho ngươi đặc xá, cũng có thể cho ngươi tài phú tiêu cả đời cũng không hết.
-Không cần phiền như vậy, đồ ta muốn ta sẽ tự mình lấy.
Edward Teach nói xong câu cuối cùng thì siết chặt thanh kiếm lưỡi cong trong tay, lúc này trên người ông ta không còn khí tức ngang ngược như xưa nữa, chỉ còn lại cảm xúc bi thương nồng đậm. ...
Trương Hằng vừa rời tàu nữ vương Annie báo thù không bao lâu thì nghe thấy tiếng pháo sau lưng truyền tới.
Phía thành Charleston bị bao phủ trong ánh lửa, Trương Hằng biết cuộc báo thù của Auroff và Teach đã bắt đầu. Nhưng chuyện về sau không còn liên quan gì tới hắn nữa.
Cuộc sống trên con tàu nữ vương Annie báo thù của hắn đã kết thúc, thực chất, sau đêm nay Teach và con tàu nữ vương Annie báo thù đã hoàn toàn biến mất, khi Trương Hằng gặp lại Teach đã là bốn năm sau, nhưng chuyện này phải nói sau.
Mười sáu người trên thuyền đang nhân cơ hội lựa chọn người lái tàu, Billy nói với Trương Hằng:
-Vừa rồi ta nhìn qua thì có khoảng hai mươi con thuyền đang thả neo ở bến cảng, trong đó có mười hai con thuyền cơ nhỏ, tám con thuyền cỡ trung và hai con thuyền cỡ lớn. Trên thuyền không có ai, có thể nhẹ nhàng lấy được.
Charleston cách Nassau hơn mấy trăm km, bọn họ không thể quay lại đó chỉ bằng con thuyền nhỏ này được. Huống hồ hiện giờ bọn họ đang ở trong đống bảo khố, nhân lúc con tàu nữ vương Annie báo thù thu hút tất cả sự chú ý ở trên bờ thì đây chính là cơ hội tốt nhất để giành một con thuyền mới.
-Chắc các ngươi đã có lựa chọn rồi.
Trương Hằng nhìn xung quanh, hắn biết họ đều là thuyền viên trong băng của mình, Owen nói không sai, hiện tại nhóm người trên con thuyền nhỏ này chính là nhóm thủy thủ có tư lịch già dặn nhất. Kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật xuất sắc, quan trọng hơn là thân phận của bọn họ đều sạch sẽ, không thuộc về Auroff và Frazer. Nhưng nếu không có Trương Hằng can thiệp thì trong cuộc tranh đoạt quyền lợi, kết cục của bọn họ chỉ sợ không được tốt.
Billy và những người khác nhìn một hồi, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn:
-Hải quân Hoàng Gia ở chỗ này còn có một chiếc tàu bảo vệ, là thuyền cỡ trung, trên thuyền trang bị khoảng ba mươi nòng đại bác, không khác mấy Sư Tử Biển lần trước của chúng ta. Nhưng uy lực của nó mạnh hơn, tốc độ chắc cũng nhanh hơn. Dựa vào số lượng nhân thủ bây giờ của chúng ta hoàn toàn có thể điều khiển nó quay về Nassau được, tới lúc đó chỉ cần thuyển thêm người là có thể ra biển được.
Một hải tặc già khác cũng nói:
-Thật ra con tàu nữ vương Annie báo thù không phải loại thuyền thích hợp để cướp bóc, nó quá lớn, chắc chắn sẽ mất đi tốc độ, mà thủy thủ trên thuyền quá nhiều. Nếu cướp một con tàu thương nghiệp tương đương thì không cần phải có hỏa lực mạnh tới như vậy, mà chiến lợi phẩm được chia cho mỗi người cũng có hạn, huống hồ nó còn rất chói mắt nữa.
Trương Hằng gật đầu, nói:
-Việc này không nên chậm trễ, chúng ta ra tay luôn đi.
Một lát sau, mười bảy người leo dây thừng từ đuôi thuyền lên con tàu bảo vệ của hải quân đã chọn từ trước, hiện tại không có nhiệm vụ ra khơi nên trên thuyền chỉ còn mười người phụ trách trông coi. Trương Hằng không làm khó bọn họ, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chế phục, rồi trói họ lại, ném xuống con thuyền nhỏ họ đã đi lúc trước.