Sau đó cả bọn cùng nhanh mở cánh buồm, thu neo thuyền lên. Lúc này hai chiếc thuyền của hải quân vừa xuống biển, đang cố gắng chèo về phía này nhưng rốt cục họ đã chậm một bước.
Gió biển thổi căng buồm, Trương Hằng đứng trước mũi tàu tự mình cầm lái. Hắn không tới quấy rầy con tàu nữ vương Annie báo thù đang chiến đấu căng thẳng, mà điều khiển con tàu của mình chạy về hướng khác, cuối cùng lặng lẽ lái ra khỏi hải cảng.
Nhìn bến cảng chậm rãi biến mất phía sau, đám người trên thuyền lập tức reo hò.
-Ta vừa kiểm ra rồi, đồ ăn và nước uống trên thuyền đủ cho chúng ta sử dụng, dựa theo tốc độ này thì chúng ta có thể quay về Nassau rất nhanh.
Người lái tàu Billy đi tới trước mặt Trương Hằng:
-Thuyền trưởng, hiện tại chỉ còn một việc cuối cùng, đó là đặt tên cho con thuyền này.
Trương Hằng nhướng mày, thời gian thấm thoát trôi qua, hắn đã bước vào phó bản này được một năm. Trong một năm trời hắn luôn cố gắng dung nhập và thế giới vừa tàn khốc vừa xinh đẹp này, cùng ăn cơm, ngủ nghỉ và chiến đấu với đám hải tặc, học các kỹ năng trên thuyền. Nhưng hắn vẫn không quên linh hồn của mình tới từ đâu. Vì thế, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
-Từ nay về sau gọi nó là tàu Hàn Nha.
Đám hải tặc không biết ý nghĩa đằng sau cái tên, chỉ đơn giản cảm thấy nghe vào tai rất sáng sủa lưu loát, vì thế không ai tỏ ra dị nghị.
Trương Hằng ngắm nhìn bầu trời sao, mở miệng cười nói:
-Bây giờ chúng ta quay về nhà. ...
Khoảng thời gian gần đây của Annie lại khôi phục trạng thái nhàm chán, lúc Trương Hằng còn ở đây thì ít nhất vẫn có người trò chuyện với nàng, nghe nàng phàn nàn về cuộc sống cá mặn của mình. Mà Trương Hằng vừa đi thì cái nhà này chỉ còn một mình nàng.
Trước kia nàng còn có thể đi loanh quanh một vòng quanh đảo, đánh một vài tên có mắt không tròng cho đỡ chán, nhưng từ khi Trương Hằng đồng ý lần sau quay về sẽ mang nàng ra biển xong thì nàng cũng hứa với người nào đó rằng sẽ quản lý nắm đấm của mình, không đi gây chuyện khắp nơi nữa.
Annie mang một đống tật xấu trong người, nhưng lại không có tật xấu nói không giữ lại.
Vì thế dạo này, nàng rất ít khi ra ngoài đường, cuộc sống chẳng khác nào một trạch nữ.
Nhưng gì có là vậy thì phiền phức vẫn tìm tới cửa.
Annie lười biếng nằm phơi nắng trên ghế ở trước cửa chính, nhưng chẳng được bao lâu thì một tên âm binh đã xuất hiện trước mặt nàng.
-Ngươi cân nhắc thế nào rồi, chúng ta có thể tới Massachusetts. Ta có một người chú trồng cây thuốc lá ở đó, chúng ta có thể tới nhờ cậy hắn, hắn sẽ cung cấp cho chúng ta một công việc ổn định. Đủ cho chúng ta sống một cuộc sống thoải mái và dễ chịu trên lục địa, không cần phải buồn rầu vì chuyện nhà ở và thức ăn.
Annie chỉ hơi hé mắt chứ không phản ứng gì, người đàn ông đó lại nói tiếp:
-Chấp nhận hiện thực đi Annie, ngươi tới đây cũng được hơn một năm rồi đấy, có con thuyền nào chịu tuyển ngươi không. Bây giờ là lúc ngươi từ bỏ những ảo tưởng không thực tế của mình đi, làm hải tặc không phải chơi đồ hàng, ngươi phải thấy may mắn vì ta không tức giận chuyện lần trước mới đúng. Lời hứa của ta vẫn còn hiệu lực như cũ, chỉ cần ngươi chịu gả cho ta thì nợ nần trước đó sẽ được xóa bỏ.
Annie liếc hắn, cuối cùng không nhịn được phải nói:
-James, ngươi không mặt dầy nói tới chuyện đó cơ à. Một đường đi từ Ailen tới Nassau đã tiêu tiền của ai, không phải chính là bộ chén đĩa bạc ta trộm từ trong nhà ta ra à? Kết quả vừa tới Nassau ngươi đã trở mặt với ta, muốn tính toán sổ sách, vậy sao ngươi không tính toán cả sổ sách lần trước vào?
Thấy thiếu nữ tóc đỏ cuối cùng cũng phản ứng lại, James lập tức vui vẻ, mặt không đỏ nói lời lẽ đầy hùng hồn:
-Chuyện tính toán sổ sách chúng ta đã nói rõ lúc ở trên thuyền rồi, mà ngươi cũng đã đồng ý. Dù thế nào ta cũng đã nuôi ngươi nửa năm, ngươi luôn nói sau khi làm hải tặc sẽ trả tiền lại cho ta nhưng bây giờ ta thấy, chuyện đó căn bản không thể.
Annie bị con hàng không có liêm sỉ này chọc cười, cuộc đối thoại tương tự như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra. Thực ra, nếu không phải đánh không lại thiếu nữ tóc đỏ thì chỉ sợ James đã không nhịn được động tay động chân rồi.
Ngay khi Annie đang nghiêm túc tự hỏi có nên phá giới một lần, chăm sóc cho cái bản mặt đáng ghét kia một đấm hay không thì một thằng nhóc chạy nhanh ra khỏi đồng ruộng, hô lớn từ xa:
-Annie lão đại, Annie lão đại, lại có thuyền hải tặc mới tới Nassau, là một con tàu hải quân! Hoắc Ni Cách phụ trách trấn giữ thành và pháo đài đã giật mình hô lớn! Cũng may con tàu kia kịp thời giơ cờ đen lên.
-Hở? Lại có thêm một con tàu hải quân à, giờ lá gan của mọi người lớn tới vậy cơ?
Annie nhận ra đứa bé đang chạy tới kia họ Vương, sau vài lần bị nàng đánh vì ngưỡng mộ sức mạnh liền hết hi vọng, quỳ rạp xuống đất gọi nàng là lão đại. Thằng bé chạy chân trần suốt đoạn đường từ bến tàu, đầu thấm đẫm mồ hôi, có vẻ rất nóng lòng.
-Thuyền trưởng của họ muốn ta đi thông báo cho thủy thủ trưởng của họ tới bến tàu tập hợp.
-Vậy ngươi đi báo đi, chạy tới chỗ của ta làm gì?
Annie tức giận nói.
Tên nhóc kia thở hổn hển, nói:
-Ta cũng tò mò lắm, nhưng bây giờ người trên đảo tên là Annie, tóc màu đỏ như lửa thì chỉ có mỗi lão đại, làm gì còn ai khác nữa.
-Hả?