Bầu không khí trên thuyền nhìn chung vẫn chưa có vấn đề gì, nhưng đến ngày thứ mười một, Billy vẫn là đi gõ vang cửa phòng thuyền trưởng.
-Xem ra chúng ta phải thay đổi mục tiêu.
Người lái tàu có chút bất đắc dĩ, tình huống bọn họ đang đối mặt không hề hiếm thấy. Những tình báo về thuyền thương nhân hầu hết đều xuất phát từ đám con buôn tin tức trên đảo, mà tin tức của bọn chúng đa phần đều bắt nguồn từ các con thuyền đỗ ở Nassau, trong quá trình truyền nhau thường sẽ xảy ra sự chênh lệch, có được tình báo cũng không nhất định sẽ bắt được con mồi. Trên thực tế, tìm không thấy mới là tình trạng bình thường
Có thể lăn lộn trên vùng biển này, bất luận là thương nhân vẫn là hải tặc đều không phải là đèn cạn dầu, rất nhiều thuyền trưởng sau khi phát hiện kế hoạch hành trình bị tiết lộ đều sẽ lập tức khởi động kế hoạch dự bị.
-Trong tay ta còn có một manh mối, liên quan đến con tàu Duffy, là một chiếc vận chuyển thuốc lá. Nhưng mà ở đất liền nơi nào cũng có thuốc lá, về giá cả hẳn sẽ kém hơn nước hoa rất nhiều. Tuy nhiên, tin tốt đó là, nó cũng nằm trên tuyến đường biển này, cho nên chúng ta không cần thay đồi hướng đi, chỉ cần đi thêm một quãng đường nữa thì sẽ đuổi kịp.
Billy dừng một lát, chắc là muốn vị thuyền trưởng này không có quá nhiều áp lực, nên lại mở miệng an ủi:
-Chúng ta mới ra biển mười ngày, vẫn còn nhiều thời gian, lần này chúng ta mang theo lương thực thực phẩm có thể duy trì hơn nửa tháng nữa, chúng ta chắc chắn sẽ thắng lợi trở về.
Nhưng không biết có phải là do ngài lái tàu lập flag hay không mà trong một tuần kế tiếp, chiến tích của Hàn Nha Hào vẫn là rác thải, ngay cả cái bóng của thuyền Duffy cũng không thấy, nhưng ven đường trái lại có đụng phải hai con thuyền thương nhân. Trên cơ bản đều không cần tổ chức chiến đấu, bên Hàn Nha Hào vừa mới treo cờ đen lên là đối phương đã lập tức bé ngoan đầu hàng.
Nhưng mà đám Hải tặc không cao hứng được bao lâu, vì đồ vật trên hai con thuyền này đều thuộc về loại không có gì giá trị, một thuyền chở khoai tây, một thuyền thì chở mỏ đồng.
Số lượng không phải quá ít, nhưng không bán được giá cao ở thuộc địa, vả lại một khi vận chuyển mấy thứ này lên thuyền, tốc độ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, về sau cũng đừng mơ sẽ bắt được con mồi khác.
Đám người sau khi bàn bạc xong thì vẫn quyết định từ bỏ hai món hàng này, thế nhưng như vậy lại dẫn đến đám thủy thủ bắt đầu nôn nóng. Là người câu thông giữa đám thủy thủ, Billy cảm nhận được rõ nhất, trong lòng của ông cũng tràn đầy áy náy.
Hai tin tức kia đều là được ông mua từ con buôn quen thuộc, hiện tại tuyến đường biển này cũng là do ông cực lực đề cử cho Trương Hằng, cuối cùng dẫn đến cục diện trước mắt. Hàn Nha Hào có hỏa lực mạnh mẽ lại không tìm thấy mục tiêu nào có giá trị, bào trừ đi thời gian dành cho đường về, bọn họ đã không còn nhiều thời gian cho đi săn nữa.
Thế là đến ngày thứ mười chín, Billy không thể không đi tìm Trương Hằng:
-Đây là lỗi của ta, chúng ta không nên chọn con đường ít người lưu ý này. Ngươi đã nhắc nhở ta những rủi ro có thể gặp phải, nhưng ta bị con thuyền nước hoa kia làm mụ mị đầu óc. Nếu như lúc đó chúng ta chọn mấy tuyến hàng hải phổ biến kia, có lẽ hiện tại chúng ta đã kiếm được đầy bồn đầy bát.
-Billy, đây không phải là lỗi của ngươi, về vấn đề này trước đó chúng ta đã cùng nhau thương lượng, cũng đã thông qua sự đồng ý của toàn thể thuyền viên. Tình huống hiện tại cũng không phải là trách nhiệm của mỗi mình ngươi. – Trương Hằng nói – Bất kỳ ai trên hòn đảo kia khi nhận được cái tin này đều sẽ muốn thử đi xem cho rõ ngọn ngành.
-Nhưng vấn đề đây là phi vụ đầu tiên của chúng ta – Người lái tàu cười khổ nói – Hiện tại chúng ta không có quá nhiều cơ hội để phạm lỗi. Lúc đầu nghĩ rằng có hai cái đầu mối đã là khá bảo đảm rồi, phía bên này cũng không có nhiều Hải tặc hoạt động. Nhưng mà không biết vì sao đến tận bây giờ chúng ta vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hai chiếc thuyền kia. Vì vậy ta đề nghị chuyển hướng ngay lập tức, đi tuyến đường biển phổ biến. Từ đây đi qua bên đó ít nhất cần năm ngày, nếu gặp may chúng ta còn có thể có được một tuần đi săn.
-Nhưng đó cũng là nơi bọn Thợ săn Hải tặc và Hải quân thích ẩn núp nhất. – Trương Hằng nói – Nếu như lúc mới ra khơi ngươi bảo ta đi nơi đó, ta sẽ không có ý kiến, nhưng mà lấy sĩ khí hiện tại trên thuyền chúng ta mà nói, ngươi cảm giác qua đó mà gặp được chúng thì sẽ có bao nhiêu phần thắng?
Billy nghe vậy cũng trầm mặc. Ông biết Trương Hằng đang nói đúng với tình hình hiện tại, ai thán nói:
-Sớm biết là như vậy, chúng ta hẳn giữ lại chiếc thuyền mỏ đồng kia, dù gì cũng có thể giúp mọi người kiếm được chút ít.
Trương Hằng lắc đầu:
-Chút đồ kia không có nghĩa lý gì, bản thân chúng ta là chiến hạm, không gian kho chứa có hạn, muốn cướp bắt buộc phải cướp được đồ có giá trị. Huống chi đây là phi vụ đầu tiên của chúng ta, chỉ có thắng lớn mới có thể phóng đại danh tiếng của chính mình.
Billy khó có thể hiểu được, dựa theo tình hình hiện tại, người phải đang lo lắng nhất nên là Trương Hằng mới đúng. Bởi vì nếu lần thứ nhất ra biển mà thuyền trưởng không cướp được đủ chiến lợi phẩm, thường đều đồng nghĩa với việc thuyền trưởng đó có khả năng cáo sẽ bị bãi chức sau khi trở lại đất liền. Nhưng mà hiện tại người này trông chẳng giống như đang hoang mang chút nào cả.
Trương Hằng chỉ vào một hòn đảo nhỏ trên bản đồ hàng hải:
-Dựa theo hướng đi và tốc độ, chúng ta hẳn sẽ đến được đây vào tối nay nhỉ.
Trương Hằng hiểu rõ phi vụ đầu tiên quan trọng như thế nào đối với một vị thuyền truyển mới, huống hồ hắn và Hàn Nha Hào của hắn lại còn là mục tiêu nhằm vào của Nassau.