Nữ thương nhân run rẩy nói:
-Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi đi điều tra kỹ càng. Có một con tàu mà ngươi hẳn sẽ cảm thấy hứng thú. Nửa tháng trước nó bắt đầu xuất phát từ Bắc Carolina, trên tàu chở đầy hương liệu.
-Hương liệu?
-Đúng vậy, được sản xuất từ cây nhục đậu khấu trên quần đảo Maluku*. Việc con thuyền đó xuất hiện ở vùng đất thuộc địa của Đại Lục Mới là hoàn toàn ngoài ý muốn, bọn họ đang dự định trở về Châu Âu. Nghe nói, ở Luân Đôn, giá trị của thứ này tương đương với vàng.
*Đảo Maluku: một quần đảo ở Indonesia
-Hiện tại chúng ta cách chiếc thuyền kia bao xa? – Trương Hằng lập tức hỏi.
-Ta đã hỏi thuyền trưởng chở ta, hắn nói dựa theo tốc độ của thuyền các ngươi, muốn đuổi kịp con thuyền kia, nếu sức gió tốt thì phải cần mười mấy ngày.
-Lên thuyền đi.
Trương Hằng không nói nhảm, dẫn đầu đi về phía thuyền nhỏ trên bãi cát.
Mà Billy vẫn còn đắm chìm trong lượng thông tin khiến lão khiếp trợ không gì sánh bằng kia. Đến tận bây giờ, ông vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Mãi cho đến khi sáu người ngồi lên thuyền nhỏ, Trương Hằng mới giải thích:
-Ta đã nhờ tiểu thư Karina giúp một chuyện, nhờ cô ấy lợi dụng mối quan hệ ở Boston* đi điều tra thử trên tuyến đường hàng hải kia có con mồi nào đáng giả để chúng ta ra tay không.
-Nhưng... nhưng, cô ấy không phải đang ở Nassau sao? – Billy há to miệng.
-Ngày hôm đó sau khi chúng ta nói chuyện xong, cô ấy liền lập tức quay về Boston. Ta chọn nơi đây làm trạm dừng cũng là bởi vì đây là hòn đảo không người gần Boston nhất trên tuyến đường của chúng ta. Nhưng ta buộc phải thừa nhận rằng hiệu suất của tiểu thư Karina quá khiến người bội phục. Ta cho cô ấy thời hạn quá ngắn. Cô ấy có thể chạy đến đây nhanh như vậy, chứng tỏ cô chỉ dừng lại ở Boston không quá một ngày.
Hai tên hải tắc hai bên mép thuyền phối hợp, một người trong đó buộc sợi dây thừng có miếng gỗ ở phía trước thả xuống biển, một người khác thì phụ trách tính thời gian, sau khi đến thời gian thả dây thừng thì đưa tay bắt lấy dây thừng, tính toán một chút tiết mà dây thừng đã thả ra, mở miệng hét to.
-Tốc độ trước mắt là 10 tiết!
Đây là phương pháp đo đạc thuyền nhanh được đại đa số con thuyền phương Tây sử dụng ở thế kỷ 18, đương nhiên khẳng định sẽ có một số sai sót, bởi vì bản thân nước biển cũng lưu động, có điều ảnh hưởng không tính là quá lớn, phương pháp đo đạc tốc độ tuyệt đối phải chờ tới thế kỷ 20 mới có thể xuất hiện.
Trương Hằng cả người mặc đồ đen, đứng trên boong tàu, chỉ huy chúng hải tặc căn cứ hướng gió điều chỉnh góc độ cánh buồm, Hàn Nha Hào vừa mới kéo lên đỉnh buồm của cột buồm chính và cột buồm phụ, bây giờ đã gần với cánh buồm, cột buồm chịu đựng áp lực rất lớn, mất tên hải tặc vội vàng kéo dây thừng ra sau lưng, cố định ở đuôi thuyền, Trương Hằng tự mình cầm lái, điều chỉnh chiều sâu độ sâu ngậm nước của đầu thuyền.
Thân thuyền trải qua một trận xóc nảy mãnh liệt cuối cùng cũng thích ứng với tốc độ hiện tại, đợi cho dần dần vững vàng, Trương Hằng mới đưa trả lại bánh lái cho thủy thủ lúc trước, phân phó vọng thủ tiếp tục duy trì quan sát.
Karina đứng ở một bên, yên lặng nhìn tất cả những thứ này.
Trong lòng cô không bình tĩnh giống như ngoài mặt, lúc trước ở trên đảo, cô tìm người hiểu biết qua một số chuyện của Trương Hằng, biết người này một năm trước vẫn còn là một hành khách trên thuyền buôn, sau đó bằng vào kỹ thuật bắn súng xuất sắc trở thành một thành viên trên Hải Sư Hào, nghe nói khi đó hắn còn không quen cuộc sống trên biển, trên đường quay về Nassau say sóng, choáng rất lợi hại, suýt nữa bỏ mạng.
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi một năm, hắn từ một thủy thủ bình thường không đáng chú ý ở Hải Sư Hào trở thành thuyền buồm trưởng, sau đó mang theo một đám lão nhân rời khỏi Hải Sư Hài, chờ tới lúc trở lại Nassau đã là thuyền trưởng của một con thuyền hải tặc.
Tốc độ quật khởi nhanh như vậy làm cho người ta thán phục, cũng có rất nhiều người nhịn không được hoài nghi hắn có đủ trí tuệ và kinh nghiệm lãnh đạo thuyền viên của mình hay không, đây cũng là nguyên nhân thường xuyên nhìn thấy Hàn Nha Hào trên biển.
Trước đó Karina cũng từng có ý nghĩ như vậy trong đầu, nhưng sau lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô đã thay đổi cái nhìn, nam nhân trước mắt này hiển nhiên khác với hải tặc trước đây cô gặp, trên người hắn có thành thục và mị lực kỳ lạ vượt xa tuổi, có điều càng nhiều hơn chính là một loại cảm thụ chủ quan trong lòng.
Mà lúc này khi cô và Trương Hằng cùng đi ra biển, ở khoảng cách gần, thật sự có thể nhìn đối phương chỉ huy và lãnh đạo.
Biểu hiện của Trương Hằng hoàn toàn không giống thuyền trưởng mới lần đầu tiên rời bến, hắn thuần thục các loại tình huống và thách thức trên thuyền, cảm giác giống như đã luyện qua vô số lần.
Có điều trải qua mấy ngày ở chung, nữ thương nhân ngược lại không kinh ngạc như lúc trước, dưới cái nhìn của cô cho dù là ai có được thói quen sinh hoạt tự giác và thái độ không ngừng học tập đều rất khó không thành công.
Karina từng thấy lúc trời chưa sáng, Trương Hằng và Annie luyện đao trên boong tàu, cũng thường xuyên gặp Trương Hằng xin chỉ bảo và thảo luận các loại vấn đề hàng hải với lão thủy thủ trên thuyền, người nào đó lúc rảnh rỗi còn có thể ở trong phòng thuyền trưởng lật xem một ít sách vở chủ nhân cũ lưu lại.
Đời trước Hàn Nha Hào vốn là chiến hạm hải quân, bên trong có không ít sách cổ chiến thuật có quan hệ với hải quân, trừ cái đó ra còn có một ít kiến thức du ký các nơi, hơn nữa bộ phận đằng sau này cũng là thứ Trương Hằng thích xem nhất.
Hiểu biết của hắn đối với thời đại này nhiều nhất chính là từ góc độ của người đời sau, điều này có thể giúp hắn giữ tỉnh táo, nhưng trong đó cũng có rất nhiều thứ hắn không thể lý giải, những kiến thức và du ký này có thể trợ giúp hắn dung nhập vào thời đại này thật tốt, cũng gián tiếp để hắn hiểu rõ không ít phong tục địa phương và giai thoại kỳ lạ.