Chương 1638: Bác Sĩ Baker
Chương 1638: Bác Sĩ BakerChương 1638: Bác Sĩ Baker
Trương Hằng nghe thấy một tiếng hét, sau đó thấy Tùng Giai nhanh chóng lùi lại hai bước nhưng không chú ý đến con dốc dưới chân, suýt nữa thì lăn xuống, may mắn thay vào thời khắc quan trọng, một bàn tay đã đỡ lấy lưng cô.
"Cô không sao chứ."
"Tôi... tôi không sao."
Tùng Giai rõ ràng vẫn còn hơi hoảng hồn, còn Trương Hằng cũng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến cô hét lên vừa nãy.
Bởi vì một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi lúc này đang đứng sau tấm rèm cửa sổ mờ mờ, lạnh lùng nhìn họ, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, Tùng Giai vừa nãy có lẽ đã đối mặt với khuôn mặt của ông ta.
"Bác sĩ Baker?"
Trương Hằng nhướng mày."
Đúng vậy, đó chính là bác sĩ Baker, tôi không ngờ ông ấy lại ở nhà, hơn nữa còn ở ngay tầng một, vậy tại sao lúc nãy ông ấy không ra mở cửa."
Lúc này Tùng Giai đã đứng vững, cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi, cô và bác sĩ Baker vốn đã quen biết, chỉ là lúc nãy không ngờ ông ấy lại đứng ngay bên cửa sổ. Sau đó Trương Hằng thấy bác sĩ Baker cũng di chuyển, một lúc sau cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra nhưng ông ấy không ra ngoài mà đứng sau cánh cửa, sau đó nói gì đó bằng tiếng Đan Mạch. Trương Hằng không đợi Tùng Giai mở lời đã nói trước bằng tiếng Anh:
"Tôi cảm thấy mình có vấn đề về tinh thần, thường xuyên cảm thấy căng thẳng vô cớ, buổi tối không thể ngủ bình thường, còn đổ mồ hôi, nghe nói ông là bác sĩ tâm lý duy nhất trên đảo nên đã nhờ Tùng Giai đưa tôi đến đây khám."
Bác sĩ Baker nghe vậy thì cau mày nhìn Trương Hằng, một lúc sau ánh mắt chuyển sang chiếc túi du lịch trên tay Trương Hằng:
"Anh là du khách?"
"Đúng vậy, anh ấy vừa mới xuống máy bay, tôi đến sân bay đón anh ấy."
Tùng Giai nói. Vào đi."
Bác sĩ Baker cũng không nói gì thêm, cuối cùng cũng nhường đường trước cửa. Trương Hằng đi theo Tùng Giai vào phòng của bác sĩ Baker. Còn bác sĩ Baker thì thò đầu ra ngoài quan sát nhanh một vòng rồi mới đóng cửa lại. Giống như Tùng Giai đã nói, tầng một hoàn toàn được bài trí như một phòng khám, có một khu vực tiếp khách nhỏ, một chiếc ghế sofa cũ, một chiếc tivi, bên cạnh được ngăn bằng một tấm rèm, phía sau tấm rèm hẳn là phòng điều trị. Cách bài trí như vậy ở nơi khác chắc chắn là không hợp lý, bởi vì việc gặp gỡ bác sĩ tâm lý là một chuyện rất riêng tư, đặc biệt là khi đang điều trị, bệnh nhân có thể cần trút bỏ một số bí mật sâu kín trong lòng mình, vì vậy càng cần một không gian không bị quấy rầy để có được cảm giác an toàn, không thể chỉ cách khu vực tiếp khách một tấm rèm. Nhưng ở đây, vì số lượng bệnh nhân trên đảo vốn đã rất ít, về cơ bản sau khi hẹn ngày, bác sĩ Baker sẽ không cho người khác vào nữa nên cũng không ảnh hưởng mấy. Lâu rồi không gặp, bác sĩ Baker, sắc mặt của ông có vẻ không được tốt lắm, có phải bị bệnh không?"
Tùng Giai hỏi sau khi vào phòng. Tôi không sao."
Bác sĩ Baker vội vàng trả lời, ông cũng không kéo rèm để Trương Hằng vào phòng điều trị, mà trực tiếp quay người đến trước một tủ quần áo, mở cánh cửa gỗ ra, trên đó bày đủ loại lọ lọ, bình bình, rõ ràng là bình thường ông dùng làm tủ thuốc. Bác sĩ Baker lục lọi trên đó một lúc, tìm thấy một lọ thuốc màu trắng, mắt Trương Hằng rất tinh, nhìn thấy trên thân lọ có in chữ zopiclone, đây là một loại thuốc an thần, cũng là loại thuốc được sử dụng phổ biến hiện nay, so với hai thế hệ trước thì an toàn hơn, khả năng chịu đựng và phụ thuộc cũng thấp hơn. Bác sĩ Baker có vẻ như không định giúp Trương Hằng chẩn đoán, muốn tùy tiện lấy một ít thuốc an thần để đánh lừa anh nhưng khi ông mở lọ thuốc màu trắng đó ra, lại không nhịn được chửi thầm một câu, sau đó đậy nắp lọ lại, đặt trở lại trên giá. Động tác của ông rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi mắt Trương Hằng, anh lên tiếng:
"Bác sĩ, gân đây ông cũng bị mất ngủ sao?"
"Ừ, dạo này tôi hơi căng thẳng trong công việc nên trước khi ngủ cũng sẽ uống một ít thuốc."
Bác sĩ Baker thuận miệng nói nhưng ngay cả Tùng Giai ở bên cạnh cũng có thể nghe ra ông đang nói dối, người trên đảo đều biết rằng phòng khám của bác sĩ Baker đã không còn kinh doanh tốt trong một hoặc hai ngày, từ trước đến nay nhiều nhất chỉ có thể coi là kinh doanh ế ẩm, còn chuyện ở trường thì thực ra cũng rất ít, làm sao có chuyện căng thẳng trong công việc được. Nhưng Tùng Giai cũng không nói toạc ra, nhìn bác sĩ Baker lại đi đến trước tủ lạnh, lấy ra nửa lọ kẹo dẻo, nhét vào tay Trương Hằng:
"Melatonin, hẳn có thể cải thiện tình trạng ngủ của anh một chút, một trăm krona, về ăn một thời gian trước, không được thì lại đến tìm tôi."
Trương Hằng nhìn lọ melatonin sắp đến hạn sử dụng trong tay nhưng không vội thanh toán, nhàn nhạt nói:
"Tôi lấy mất thì ông dùng gì?"
Không cần lo cho tôi, tôi sẽ nhập hàng khác."
Baker vây tay, sau đó đứng tại chỗ trừng mắt nhìn hai người, vẻ mặt như bảo các người có thể đi rồi.