Chương 1738: Bóng Tối Vĩnh Cửu
Chương 1738: Bóng Tối Vĩnh CửuChương 1738: Bóng Tối Vĩnh Cửu
"Tìm một cái cớ gì đó đi, bây giờ mẹ con không phải đang mang thai sao, cứ nói là tâm trạng không ổn định, muốn ông ngoại chăm sóc."
"Tính cách của Tiểu Hạ sao có thể không ổn định được..." Nói đến đây cha Trương đột nhiên dừng lại, dường như nhận ra điều gì đó: "Trước đó con hỏi bố gần đây có nhận được cuộc điện thoại lạ nào không, lại còn bảo chúng ta đón ông ngoại sang đây, là ở trong nước gây ra rắc rối gì rồi sao? Bọn lưu manh trong trường học? Hay là nợ tiền nặng lãi, bố và mẹ con tuy không phải đại gia gì nhưng những năm qua cũng tích cóp được một ít, có thể ứng trước cho con, còn nữa nếu không được thì mẹ con vẫn có thể bán thân cho bà bạn giàu có kia của mẹ." "Không phải rắc rối kiểu đó."
"Vậy thì sinh viên còn có thể gây ra rắc rối gì nữa?"
"Chỉ là phòng ngừa thôi, con có thể tự giải quyết được, chỉ cần cho con chút thời gian." Trương Hằng nói.'Cái vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ của con giống hệt ta hồi nhỏ." Cha Trương cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nói: "Ta đã kể cho con nghe chưa nhỉ, câu chuyện ta thấy nghĩa dũng vi hồi nhỏ."
"Chưa ạ, con không nhớ."
"Ừm, chính là câu chuyện mà mọi người thường nghĩ rằng trẻ vị thành niên dù có hư hỏng đến đâu thì cũng không hư hỏng đến mức nào, dù sao thì trẻ con còn nhỏ, phạm sai lầm là chuyện bình thường, không phải chuyện gì to tát nên mọi người đều quen với việc tránh né không nói đến các vụ bạo lực học đường, hơn nữa luật pháp hiện hành đối với vấn đề trẻ vị thành niên phạm tội cũng chủ yếu là giáo dục và hướng dẫn nhưng mặt khác, điều này cũng khiến chi phí phạm tội của trẻ vị thành niên rất thấp.
"Dù sao thì hồi đó trường nào cũng có một tên bắt nạt học đường, chúng cơ bản đã từ bỏ việc học, tụ tập một đám bạn xấu, hầu hết còn giao du với một số người trong xã hội bên ngoài trường học, nhận một hoặc hai ông anh lớn chống lưng, sau đó thì ngang ngược tung hoành trong trường, vênh váo tự đắc, bắt nạt những học sinh bị chúng nhắm đến, đôi khi là để tống tiền, đôi khi chỉ đơn giản là để từ đó mà có được cảm giác sung sướng. "Thật không may, trường chúng ta cũng có một tên như vậy, chúng thực ra cũng rất biết chọn người, chuyên chọn những học sinh tính cách hướng nội, yếu đuối và nhút nhát, những mục tiêu này thường không phản kháng nhiều, chỉ có thể âm thầm chịu đựng sự bắt nạt. Trước đây ta đã từng thấy chúng bắt người khác mua thuốc lá cho chúng, hoặc chặn người ở cổng trường nhưng lần đó, ta mới là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy chúng đánh các học sinh khác, ban đầu ta không muốn quản chuyện này nhưng chúng lại đánh một học sinh trong lớp ta.
"Ta thực ra không thân với cậu ta lắm nhưng biết cậu ta là con một, hoàn cảnh gia đình không mấy tốt, ngoài cậu ta ra còn có hai người già, cả nhà đều trông cậy vào mẹ cậu ta làm việc trong xưởng của nhà máy, hơn nữa lúc đó nhà máy đóng hộp nơi mẹ cậu ta làm việc cũng không mấy hiệu quả, bình thường cậu ta cũng không nói nhiều ở trường, có phần ít nói, mà hôm đó vừa hay là ngày phải nộp tiền làm bài kiểm tra, ta đoán đây cũng là lý do khiến bọn chúng nhắm vào cậu ta, vì vậy ta do dự một chút, rồi vẫn đứng ra, hét lớn với bọn chúng: "Chúng mày làm gì thế, nếu không dừng tay tao sẽ báo cảnh sát!"
"Sau đó thì sao?" "Sau đó ta cùng bạn học bị chúng đánh, tiền làm bài kiểm tra của ta cũng bị cướp mất." Cha Trương thở dài: "Sau này ta nghĩ lại, nơi đó thực ra rất gần cổng trường chúng ta, nếu ta đến phòng bảo vệ tìm người trước, hoặc thực sự dùng điện thoại báo cảnh sát thay vì cố tỏ ra mạnh mẽ thì kết quả có lẽ đã khác, có lẽ chúng ta sẽ không bị đánh, bị cướp tiền."
"Ừm, bố vẫn luôn nói với con rằng khi gặp nguy hiểm phải bình tĩnh, giữ lý trí, không ngờ bố cũng có lúc bốc đồng như vậy."
"Đừng nhìn bố bây giờ chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường nhưng ai mà chẳng có thời trẻ chứ."
Cha Trương kể câu chuyện này với vẻ mặt phấn chấn, nhân lúc trên đường không có ai, ông còn mở cửa sổ xe, đạp mạnh chân ga, tận hưởng cảm giác từng cơn gió lớn thổi vù vù bên tai, dường như cũng tá thử quay trở về thời trai trẻ.
Một giờ sau, hai người đến căn nhà mới của cha Trương và mẹ Trương ở Ireland, tuy chỉ là nhà thuê nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trong các loại đồ điện gia dụng cũng đã được mua sắm và sắp xếp rất đầy đủ, sân trước cũng được trồng đầy hoa cỏ.
Mẹ Trương đang bận rộn chiên cái gì đó trong bếp, so với lúc Tết thì bụng cô bây giờ đã to lên rõ rệt nhưng vẫn còn sớm để sinh, có lẽ còn phải vài tháng nữa, sắc mặt cô vẫn tốt như thường, trông vẫn như một người vô tư vô lo.
Thấy Trương Hằng thì không nhịn được cười lớn: "Hai người còn ngại nói tôi sống mơ mơ hồ hồ, một người lớn như vậy mà không giữ nổi điện thoại, vứt đâu mất rồi?"